Chương 11 - Minh Nguyệt Quang
Dùng bữa xong, Lâm Thụy rủ Tịch Minh Nguyệt cùng nhau tản bộ, ngắm cảnh đêm. Dù rằng ban đầu nàng từ chối, khuyên huynh trưởng hãy nghỉ sớm để mai còn xuất binh nhưng chàng bảo ăn no quá, chưa thể ngủ liền được nên nàng đành thuận ý.
Khác với ban ngày chộn rộn kẻ hầu người hạ, quét dọn, lau chùi thì khi bóng tối bủa vây, không gian ở Bình vương phủ chìm hẳn trong tĩnh lặng. Ánh trăng đêm vẫn sáng vằng vặc, soi bóng từng nhành cây, đóa hoa in trên nền đất lạnh, đan mắc vào nhau tạo nên muôn hình thù kỳ dị.
- Lâm Thụy ca ca, muội có thể… trồng trước phòng mình một ít khóm hồng không? – Tịch Minh Nguyệt ngập ngừng cất tiếng.
- Muội thích hoa hồng? – Lâm Thụy quay sang nhìn nàng, nheo mắt hỏi.
- Vâng, hôm nay muội đi ngang căn phòng cũ của thái tử phi, thấy hoa rất đẹp, nhưng nghe bảo huynh không cho ai đến nên muội đã về.
Lâm Thụy không nói thêm gì, nhẹ nắm lấy bàn tay thon dài mà kéo đi về phía Tây vương phủ. Thời khắc này, Tịch Minh Nguyệt bắt đầu lúng túng, đáng lý ra nàng không nên tiết lộ chuyện lúc chiều, hẳn là chàng đang giận rồi, nhưng rõ ràng nàng chỉ lướt bên ngoài ngắm nghía tò mò chứ nào đã vào trong đâu chứ.
Vì quá lo lắng nên Tịch Minh Nguyệt chẳng dám nhìn ngó lung lung, cứ dán mắt vào đôi chân phía trước mà bước theo sau. Bất giác, nàng lại theo thói quen cũ, đếm một, hai, ba mãi cho tới mười bước thì trở lại từ đầu đếm tiếp.
Mải mê như thế nên khi Lâm Thụy dừng bước, nàng thẳng đà va luôn vào chàng.
- A. Muội… muội xin lỗi. – Nàng thẹn thùng, lí nhí cất lời.
- Không sao.
Dứt câu, Lâm Thụy tiếp tục kéo Tịch Minh Nguyệt len lỏi qua những nhành hoa chờ vờ chạng vạng ngáng giữa lối đi và tiến vào bên trong. Khi cánh cửa phòng mở toang dưới lực đẩy của chàng, nàng cảm nhận rõ mùi ẩm mốc bốc lên vô cùng khó chịu.
- Huynh… huynh đưa muội vào đây làm gì? Không phải là huynh không muốn ai bén mảng đến ư? – Nàng huơ tay phẩy tới phẩy lui trước mũi, thắc mắc.
- Muội đã để ý căn phòng này như vậy, nếu như hôm nay ta không để muội tận mắt chứng kiến bên trong, thế nào muội cũng mon men đột nhập.
Bị Lâm Thụy nói thủng tim đen, Tịch Minh Nguyệt chỉ biết im lặng, giả vờ ho ho mấy cái cho đỡ nhục. Tiếp đó, bằng giọng trầm trầm, chàng kể cho nàng nghe chuyện về Lâm Nhu Nhi trước khi theo xa giá về cung cấm.
Tất cả những điều chàng nói đều trùng khớp với lời của hai tỷ muội nhà họ Chiêu. Chỉ là, chàng chẳng tiết lộ hay biểu hiện gì giống như từng yêu nàng ấy. Nếu như chưa biết thì hẳn nàng chỉ nghĩ chàng đối với Lâm Nhu Nhi chỉ là tình huynh muội thường tình.
Thế nhưng, qua ánh trắng nhòa của trăng đêm chiếu xuyên ô cửa, Tịch Minh Nguyệt nhận ra nét buồn thương trên gương mặt anh tuấn lãnh đạm kia, có gì đó thê lương, đau xót lắm, khó mà diễn tả bằng lời.
Đang định tiến lại gần để nói vài câu kéo vị chiến thần ra khỏi vùng ký ức chua cay kia thì bỗng nhiên có con chuột chẳng rõ từ đâu phóng tới, bò hẳn qua chân khiến nàng hốt hoảng, ôm lấy cổ người đối diện mà đu cả thân mình lên, miệng không ngừng la hét inh ỏi.
- Cứu muội… cứu muội, trời ơi, nó bò lên muội rồi.
Tịch Minh Nguyệt lắc đầu quầy quậy, hai chân co quắp, bám vào Lâm Thụy. Nỗi sợ đã khiến nàng chẳng còn nhớ gì tôn ti trật tự hay phép tắc nữa, quên luôn cả e thẹn mà nào hay chính hành động này của mình khiến ai kia biến thành khúc gỗ.
Toàn thân Lâm Thụy cứng đờ, tim chàng cơ hồ muốn nhảy tung ra khỏi lồng ngực, mùi hương thiếu nữ thoảng hương hoa cứ quyến luyến, vấn vương hại hơi thở cũng trở nên khó khăn, cái cảm giác thật bất ổn quá thể.
Thầm trấn an chính mình đây là muội muội, không phải nữ nhân nào khác, chàng bình tĩnh dịu giọng.
- Nguyệt nhi, ổn rồi, không sao cả.
Vừa nói, Lâm Thụy vừa dùng tay đỡ Tịch Minh Nguyệt xuống. Khoảnh khắc đôi mắt long lanh ngấn nước của nàng chạm vào ánh nhìn của chàng, đôi bên bỗng dưng lặng người cả quãng lâu.
Bản thân Lâm Thụy phải công nhận rằng muội muội này rất xinh đẹp, bất giác trong lòng chàng dấy lên một nỗi sợ mơ hồ, sợ rằng mai này sẽ có người cướp muội ấy đi.
- Nào, ra đây, ta cắt ít hoa hồng cho muội mang về, sáng mai bảo gia nhân trồng theo ý muội.
Nói rồi, Lâm Thụy lướt nhanh qua nàng và gấp gáp dùng thanh đoản kiếm lách ngang những khóm hoa đang rung rinh trong gió đêm. Chỉ loáng sau, đã được một ôm to.
Lúc bước ra, bất cẩn thế nào mà Lâm Thụy để nhành hồng già cỗi kéo rách vạt áo trắng, nếu nàng nhớ không lầm thì đây là một trong số các bộ y phục được tiệm may giao tới cách đây ít hôm.
Về tới phòng, đặt bó hồng xuống trước bậc thềm cho Tịch Minh Nguyệt xong, Lâm Thụy phủi nhẹ hai bàn tay rồi toan quay lưng nhưng đột ngột bị nàng gọi lại.
- Lâm Thụy ca ca, để muội may lại áo cho huynh nhé, rách rồi.
- Không sao. Đây là việc của hạ nhân, muội đừng bận tâm.
- Nhưng huynh vì cắt hoa cho muội mới thành ra nông nỗi, muội sẽ áy náy đấy.