Chương 9 - MINH NGUYỆT BẤT KHẢ TRUY

Bị ta khéo léo từ chối.

 

“Qua mấy ngày nữa là sanh thần của Tạ đại phu, chàng vẫn nên ở cạnh ông ấy.”

 

Tạ đại phu là một người quân tử, hôn sự của ta đã gây trở ngại cho con đường làm quan của Tạ Ngọc. Ông vô cùng đau khổ, lại chưa từng trút giận lên người ta còn dặn dò Tạ Ngọc phải đối xử tốt với ta.

 

Tạ Ngọc nhìn ta, trong đôi mắt đen có sự bướng bỉnh: “Ta thích thể tử của mình, muốn ở cạnh nàng lâu dài có gì là sai sao?”

 

“Tiêu Thanh Nguyệt, ta đã làm sai điều gì, để cho nàng phải chán ghét ta đến như vậy?”

 

Ta không có đem chuyện cũ đời trước nói cho hắn nghe, chỉ bình tĩnh mà nói: “Chàng không sai, nhưng trên đời này không có luật pháp nào quy định, chàng thích ta thì ta nhất định phải thích chàng.”

 

Tạ Ngọc lùi về sau nửa nước.

 

Một mảnh bông tuyết rơi xuống giữa chân mày đang nhíu chặt của hắn, hắn tự mỉa mai mà cười một tiếng: “Ta thật sự điên rồi, mới có thể thích một nữ tử có ý chí sắt đá như nàng.”

 

Hắn cô đơn mà cúi đầu, tấm lưng thẳng tắp từ trước đến nay cũng có chút cong.

 

Dáng vẻ kia thật khiến người ta đau lòng.

 

Nhưng mà……

 

Ta cũng đem một trái tim chân thành đến trước mặt hắn, mọi cách lấy lòng, muôn vàng chiều chuộng, chỉ mong hắn rũ lòng thương.

 

Nếu ta đau lòng cho hắn.

 

Như vậy, đời trước ai đau lòng cho ta?

 

 

11.

 

Phải mất một tháng rưỡi để đi xe ngựa từ Kinh thành đến Tĩnh Châu.

 

Trước đây ta ở Bạch Vân quán có học qua cưỡi ngựa, vì để tiết kiệm thời gian, ta mang theo một đội Hộ vệ, cưỡi ngựa đến Tĩnh Châu.

 

Cưỡi ngựa xóc nảy, Nhẫn Đông cô cô sợ ta chịu không nổi.

 

Ta lắc đầu nắm lấy tay bà: “Chỉ là cưỡi ngựa mấy ngày thôi mà, không có gì đáng ngại.”

 

Ngoại tổ sống trên lưng ngựa cả đời, xương cốt rắn chắc.

 

Khi nhận được tin trong lòng ta đã có dự cảm bất lành, tới Tĩnh Châu rồi mới biết được, tình trạng của Ngoại tổ còn tệ hơn ta tưởng tượng.

 

Ông đã bệnh đến không thể ngồi dậy nổi.

 

Phần lớn thời gian ông chìm vào hôn mê, trong ngày chỉ có vài giờ là tỉnh táo.

 

Ta cùng Tiểu cữu chăm sóc ông ấy qua được mùa đông, nhưng ông vẫn ra đi khi ngày xuân đến.

 

Trước khi ông qua đời một ngày, đột nhiên cảm thấy vui vẻ muốn chúng ta đi dạo cùng ông.

 

Trong viện hoa đào đã nở, ông sai người cắt hai cành đào nở to và đẹp nhất, một cành nhét vào tay ta, một cành nhét vào tay Tiểu cữu cữu.

 

“A Cẩn, Ngọc nương, phụ thân đã về, ta còn đem hoa cho các con”

 

A Cẩn là tên húy của Đại cữu cữu, còn Ngọc nương là tên của mẫu thân.

 

Năm nay Ngoại tổ đã sáu mươi bảy tuổi, ông có ba người con, hai người kia đều chet trước ông.

 

Tiểu cữu cữu nói cho ta biết, Ngoại tổ vẫn luôn cảm thấy có lỗi với mẫu thân ta. Phụ hoàng đã làm tổn thương mẫu thân, ông không nghĩ nhiều mà muốn xông vào Hoàng cung để đưa mẫu thân và ta đi.

 

Dưới trướng ông có năm vạn tướng sĩ, nhưng trong nhà tướng sĩ còn có người già, trẻ nhỏ, sao ông có thể dùng mạng của bọn họ để đi báo thù riêng.

 

Ta nhịn không được mà rơi lệ.

 

Trước khi mẫu thân qua đời cũng từng nắm chặt lấy ta tay, bà nói bà cảm thấy hổ thẹn với phụ thân của bà.

 

Nếu như năm đó bà không yêu Phụ hoàng, có lẽ kết cục đã khác.

 

Sau khi Ngoại tổ được hạ táng, ta chuẩn bị hồi Kinh.

 

Tiểu cữu cữu tự mình tiễn ta đến cửa thành, Cữu cữu nhìn ra ta có tâm sự, nói với ta: “Nếu ở Kinh thành không vui, lúc nào cũng có thể đến Tĩnh Châu, nơi đây vĩnh viễn là nhà của con.”

 

Lòng ta ấm áp: “Đợi con xử lý xong việc ở Kinh thành, sẽ về Tĩnh Châu thăm người.”

 

Tạ Ngọc không chịu hòa li, nên nhân lúc rời Kinh ta đã gửi một lá thư hòa li đến Tạ gia ở Vân Châu, nhờ phụ thân của Tạ Ngọc thay hắn kí tên.

 

Tính toán thời gian, thư hồi âm cũng sắp được gửi đến Kinh thành.

 

12.

 

Sau khi hồi Kinh, Tạ Ngọc có đến tìm ta và lần, nhưng ta đều lấy cớ đường xa mệt nhọc mà từ chối hắn.

 

Sau khi lấy được lá thư hòa li có chữ ký của phụ thân Tạ Ngọc, ta lập tức vào Cung cầu kiến phụ hoàng.