Chương 8 - MINH NGUYỆT BẤT KHẢ TRUY
Trương Vũ và Tạ Ngọc là đồng môn, trước khi đi hắn từng tới cửa tìm Tạ Ngọc để thương thảo cách trị thủy. Chuyện này không biết ai đã nói với phụ hoàng, phụ hoàng nổi trận lôi đình, phạt Tạ Ngọc nửa năm bổng lộc để khiển trách.
Từ đây, Tạ Ngọc bệnh không dậy nổi.
Thái y qua phủ chẩn bệnh, nói hắn đau lòng thành bệnh, thân thể như nỏ mạnh hết đà.
Làm như để chứng minh lời của Thái y nói, Tạ Ngọc ho ra máu ngày càng nhiều, đôi mắt cũng từ từ vẩn đục, không còn sáng ngời như lúc trước.
Ngày hắn chết, trong viện có một con chim bay đến.
Ta ôm hắn vào lồng ngực, chỉ vào cảnh xuân tươi đẹp ngoài cửa: “Chàng hãy mau khỏe lại, cây liễu ngoài Thái Dịch hồ đã đâm chồi, chúng ta cùng nhau đi xem.”
Hắn dùng sức lắc đầu, từ chối ta.
“Vậy chàng muốn đi đâu?”
Bốn mắt nhìn nhau, trong mắt hắn vô bi vô hỉ, chỉ toàn là trống vắng.
“Đi đến nơi không có người.”
“Công chúa, nếu thần và người chưa từng gặp nhau thì tốt rồi….”
Thân thể ta cứng đờ, trong lòng như dao cắt.
Thì ra, Tạ Ngọc hận ta như vậy.
Hắn hận ta cắt đứt con đường làm quan của hắn, hắn hận ta làm lỡ lương duyên.
Gió xuân mang theo sự lạnh lẽo từ bốn phương tám hướng, cuốn theo những chú chim ngoài cửa sổ bay ra khỏi chiếc lồng giam.
Sau khi hạ táng Tạ Ngọc không lâu, Thôi Uyển Âm uống thuốc độc tu sat trong Am ni cô, có người biết chuyện đem chuyện xưa của Tạ Ngọc và Thôi Uyển Âm ra nói.
Mọi người kinh ngạc, sau đó thổn thức nàng vì Tạ Ngọc mà tuẫn tiết.
Lời đồn ngày càng nhiều, sau đó mọi người đều nói, Thôi Uyển Âm và Tạ Ngọc là trời sinh một đôi.
Ta nghe được nhiều, nhưng cũng cảm thấy bọn họ nói có lý.
Ta chưa bao giờ được ai yêu, nên cũng không biết cách để yêu ai. Gặp được người mình thích, liền tìm mọi cách giữ lấy hắn, đem cái tình yêu mà mình tự cho là đúng đẩy lên vai hắn.
Nếu ta và Tạ Ngọc chưa từng làm phu thê, thì cuộc đời hai chúng ta đã không phải như thế này.
Ta mơ mơ màng màng mà bị xe ngựa giẫm phải, như vậy mà chet đi.
Lần nữa mở mắt ta, ta đã ở Bạch Vân quán, trong tay đang cầm thánh chỉ tứ hôn của phụ hoàng.
Nữ đệ tử Đạo quan nghe nói ta sắp gả cho Tạ Ngọc, vui vẻ trêu ghẹo ta: “Đó chính là lang quân như ý nổi tiếng nhất Thịnh quốc, A Nguyệt thật là có phúc.”
Ta cười cười, không nói gì.
Ta sẽ không trói chặt Tạ Ngọc bên người nữa.
Ta không muốn lại yêu hắn.
Trở lại một đời, ta chỉ nguyện chúng ta đều có thể sống tự do tự tại.
10.
Tạ Ngọc nhốt mình trong viện, cáo bệnh không chịu gặp ai.
Tiểu cữu cữu truyền tin cho ta, ông nói Ngoại tổ bị bệnh nặng, muốn ta đi Tĩnh Châu gặp mặt.
Ta mang theo rượu hoa đào mới ủ đầu xuân cầu kiến phụ hoàng.
Phương pháp ủ rượu là do mẫu thân dạy, bà dạy cho Nhẫn Đông cô cô, giờ đây Nhẫn Đông cô cô lại dạy cho ta.
Trước đây khi ta ở Bạch Vân quán tu hành, Lão quan chủ rất thích kể cho bọn ta nghe về chuyện xưa khi bà còn trẻ.
Bà nói, người già rồi, nhớ nhất là tình cũ.
Ta ngồi trong xe ngựa, hy vọng phụ hoàng cũng giống Lão quan chủ, đối với người xưa sẽ có vài phần nhớ mong.
May mắn thay, khi phụ hoàng uống rượu hoa đào do ta mang đến trên mặt hiện ra vài phần vui vẻ.
Cái chet thật là một chuyện kì lạ, nó sẽ giống như thời gian, chậm rãi làm phai nhạt oán hận của người sống đối với người đã chet, không ngừng tô vẻ thêm chút ấm áp và tốt đẹp.
Mẫu thân đi được mười hai năm. Phụ hoàng sớm đã không còn là Hoàng tử nghèo túng nhờ sự giúp đỡ của Thê tộc trước đây.
Nhiều năm trôi qua nhớ đến mẫu thân, ông sẽ không còn oán giận như hồi trẻ, ngược lại có thêm phần xúc động khi hoài niệm những năm tháng bầu bạn cùng bà.
Vì vạy, khi ta thỉnh cầu muốn đến thăm Ngoại tổ ở Tĩnh Châu, phụ hoàng chỉ thở dài rồi lại thở dài chứ không ngăn cản.
Trở lại phủ Công chúa, ta bắt đầu thu dọn hành lý.
Tạ Ngọc nghe được tin tức, chủ động tới tìm ta, muốn cùng ta đi Tĩnh Châu.