Chương 9 - Miếng Cà Tím Định Mệnh
9
Nói xong, bà quay người rời đi, bóng lưng còng xuống như một gốc cây khô héo.
—
Về đến nhà, Mục Lộ Tấn đang ở trong bếp chuẩn bị bữa tối.
Thấy tôi trở về, anh buông việc trên tay, bước lại ôm tôi.
“Em đi thăm cậu ấy rồi?”
Tôi khẽ “Ừ”, rồi tựa đầu vào hõm vai anh.
Mùi hương nhàn nhạt trên người anh khiến tôi cảm thấy an lòng.
“Thanh Từ, chuyện đã qua thì cứ để nó qua Anh nhẹ giọng, “Em còn có anh, còn có tương lai của chúng ta.”
Tôi ngẩng đầu nhìn vào đôi mắt sáng của anh, gật nhẹ.
Phải, cuộc sống vẫn phải tiếp diễn.
Cái chết của Phó Tư Y là lựa chọn của chính anh, còn tôi đã sớm đi một con đường khác.
Đêm ấy, tôi mơ một giấc mộng.
Trong mơ, Phó Tư Y mặc đồng phục cấp ba, đứng dưới nắng cười với tôi.
Anh nói:
“Tạ Thanh Từ, em phải hạnh phúc đấy.”
Rồi quay người chạy đi, dần biến mất trong ánh sáng chói lòa.
Tỉnh dậy, gối bên cạnh đã thấm ướt một mảng.
Mục Lộ Tấn vẫn ngủ say, hơi thở đều đặn.
Tôi nhẹ nhàng hôn lên trán anh, rồi bước đến bên cửa sổ.
Phía chân trời đã lờ mờ ánh sáng bình minh, một ngày mới bắt đầu.
Cái chết của Phó Tư Y như hòn đá ném xuống mặt hồ, gợn lên một vòng sóng, nhưng rất nhanh lại phẳng lặng.
Cuộc đời vẫn tiếp tục bước về phía trước.
Còn câu chuyện của anh, mãi mãi dừng lại ở khoảnh khắc tuyệt vọng ấy.
(Hết)