Chương 7 - Mì Nóng Và Duyên Nợ
21
Trời tờ mờ sáng, một tia sáng mỏng manh xuyên qua song cửa sổ.
Có lẽ bởi vì đêm qua phát sinh quá nhiều chuyện, lần đầu tiên ta ngủ quên.
Trên bàn đã bày cháo kê và điểm tâm, nhưng chẳng thấy bóng dáng Sở Tiểu Tiểu đâu .
Ta cảm thấy căng thẳng, trong lòng đột nhiên nảy ra một dự cảm xấu , liền vội vàng đi tìm nàng.
Không bao lâu sau , ở phía xa có tiếng người bàn tán xôn xao.
Cha của Sở Tiểu Tiểu đêm qua say rượu trượt chân ngã xuống sông, đập đầu vào đá, sau đó ch/ết đuối.
Sở Tiểu Tiểu sáng sớm đã quỳ ở bờ sông muốn bán mình ch.ôn cha.
Trong lòng ta cả kinh.
Rõ ràng là nàng không muốn liên lụy ta .
Đứa trẻ này !
Ta vội vàng đuổi tới bờ sông, một đám người đang vây quanh đó.
Ta đẩy đám người ra , thấy Sở Tiểu Tiểu đang quỳ trên mặt đất, thân hình đơn bạc gày gò trong gió lung lay như sắp đổ.
Mấy tên ở sòng bạc vây quanh nàng, hùng hùng hổ hổ.
“Cha ngươi thiếu nợ chúng ta bao nhiêu tiền cá cược! Dù hắn có ch.ết rồi thì số nợ đó vẫn còn!”
“Nhất định phải trả đủ tiền cho chúng ta !”
“Nếu không chúng ta không để yên chuyện này đâu !”
Sở Tiểu Tiểu cúi đầu, không nói lời nào, hai tay siết chặt lại thành nắm đấm.
22
“Tiểu Tiểu.” Ta hô lên.
Nàng ngẩng đầu, nhìn thấy là ta , khóe môi run run, nhưng không phát ra được tiếng nào.
“Phải trả bao nhiêu bạc thì các ngươi mới có thể buông tha cho nàng?” Ta hỏi đám người ở sòng bạc.
“Úi chà, đây chẳng phải Vương bà bán mì sao ? Sao, muốn thay nó trả nợ?”
Ta gật đầu, “Ta sẽ trả cho nàng.”
“Được, thành giao! Cha nó thiếu chúng ta hai mươi lượng bạc, nếu ngươi đưa đủ, chúng ta sẽ để nó đi .”
Hai mươi hai lượng bạc.
Trong lòng ta trầm xuống. Đây không phải một số tiền nhỏ.
Số bạc mấy năm nay ta khổ cực vất vả tích cóp vẫn còn kém xa con số kia nhiều.
“Ta không có nhiều như vậy . Có thể bớt chút được không ?” Ta đ.á.n.h bạo mặc cả.
“Ít hơn một xu cũng không được !” Mấy tên kia hung dữ, “Hoặc là trả hết, hoặc chúng ta bắt nó đi .”
Ta khẽ c.ắ.n môi.
“Các ngươi chờ chút đã , ta đi gom tiền.”
Ta xoay người chạy về nhà, lục tung tất cả đồ đạc, đem tất cả số tiền dành dụm được , lấy ra .
Nhưng vẫn còn thiếu một chút.
Ta lại chạy đến nhà hàng xóm bên cạnh vay thêm.
Vẫn không đủ.
Ta lại chạy tới mấy chủ quán xung quanh ngày thường có quan hệ tốt .
Chắp vá lung tung, cuối cùng mãi mới gom đủ mười lăm lượng.
Ta cầm bạc, chạy hồng hộc ra bờ sông.
“Đây. Số còn lại ta sẽ nghĩ cách.” Ta giao bạc cho mấy người kia .
Bọn họ xóc xóc đếm đếm, gật đầu, “Xem ra ngươi cũng biết thức thời. Người, có thể đem đi .”
Ta nâng Sở Tiểu Tiểu dậy.
Nhàn cư vi bất thiện
Nàng gắt gao siết c.h.ặ.t t.a.y ta . “Can nương, xin lỗi người . Tiền tích cóp mấy năm nay của người đều bị con…”
Nàng khóc không thành tiếng.
“Đứa ngốc này , nói linh tinh cái gì vậy .” Ta nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng nàng, “Chúng ta về nhà thôi.”
23
Ta dẫn Sở Tiểu Tiểu về nhà, bảo nàng mau tắm rửa thay quần áo.
“Can nương, sau này chúng ta phải làm gì đây?” Sở Tiểu Tiểu hỏi ta .
“Đừng sọ, có can nương đây rồi . Về sau con cứ đi theo ta , chúng ta cùng nhau bán mì, cuộc sống sau này chắc chắn sẽ tốt lên.”
Sở Tiểu Tiểu gật đầu, trong mắt ngập tràn sự cảm kích, “Can nương, cảm ơn người . Nếu không có người , con không biết phải sống thế nào bây giờ.”
Ta lắc đầu, “Đứa ngốc này , nói gì tạ với không tạ chứ. Về sau chúng ta là người một nhà.”
Ta khẽ xoa tóc nàng.
“Mau đến đây, ăn bát mì cho ấm bụng nào.” Ta múc cho nàng một bát mì thật to.
Nàng nhận lấy, chậm rãi ăn, “Can nương, mì người nấu thật ngon, ngon nhất trần đời.”
“Về sau mỗi ngày ta đều nấu cho con ăn.” Ta cười nói .
“Vâng.” Nàng dùng sức gật đầu thật mạnh, nước mắt lại chảy xuống bát, “Can nương, người thật tốt . Con sẽ hiếu thuận với người cả đời.”
“Đứa ngốc, nói linh tinh cái gì đó. Mau ăn đi , ăn xong rồi thì ngủ một giấc thật ngon, ngày mai sẽ là một ngày mới.”
Nàng gật đầu, bưng bát mì ăn sạch sẽ.
Ta rửa sạch bát đũa, đỡ nàng nằm xuống nghỉ ngơi.
Nàng kéo cánh tay ta , nhất định không chịu buông ra , “Can nương, người đừng đi , con sợ.”
“Được, ta sẽ không đi đâu cả, sẽ luôn ở đây với con.”
24
Ta ngồi bên giường, nhẹ nhàng vuốt ve má nàng.
Nàng từ từ chìm vào giấc ngủ.
Ta ngắm nhìn gương mặt say ngủ của nàng, kéo chăn đắp thật kĩ.
Sau đó, lén lút đi ra ngoài.
Ta muốn lo liệu chuyện hậu sự của cha nàng.
Tuy rằng hắn động chân động tay với Sở Tiểu Tiểu, còn không bằng cầm thú.
Nhưng chẳng qua hắn cũng chỉ là một con rối bị nội dung câu chuyện thao túng mà thôi, không thể để hắn phơi thây nơi hoang dã.
Ta tìm một chiếc xe bò, đặt thithe hắn lên đó, sau đó ta tìm một chỗ vắng vẻ ch//ôn hắn .
Ta thì thầm thật khẽ với mộ phần mới đắp.
Một trận gió thổi qua tiền giấy bay tá lả như thể đang đáp lại lời ta .
Ta đứng lên, cúi đầu thật sâu, sau đó xoay người trở về nhà.
Sở Tiểu Tiểu đã tỉnh. Nàng nhìn thấy ta thì lập tức chạy tới, “Can nương, người đi đâu thế? Con tỉnh lại mà không thấy người đâu cả, sợ muốn chế//t!”
“Ta có thể đi đâu được chứ?” Ta xoa đầu nàng, “Ta đi chôn cất cho cha con.”
“Cảm ơn người .” Nàng ôm ta , nước mắt lại rơi.
“Không cần nói cảm ơn với ta . Về sau chúng ta là người một nhà.” Ta khẽ bẹo má nàng.
“Vâng.” Nàng gật đầu thật mạnh.
“Tương lai chắc chắn sẽ tốt lên.”
“Vâng.” Nàng nín khóc , mỉm cười .
Ánh tà dương chiếu lên gương mặt nhỏ nhắn của nàng, vô cùng xinh đẹp .