Chương 6 - Mì Nóng Và Duyên Nợ
16
Màn đêm đen kịt bị tia chớp loằng ngoằng xé rách.
Nước mưa trút xuống như thác đổ.
Khi cánh cửa gỗ bị gõ vang, từng tiếng lại từng tiếng như gõ thẳng vào tim người ta .
Ta mở cửa.
Bóng dáng nhỏ gầy đang đứng bên ngoài.
Nước mưa làm mờ hình dáng nàng.
Nàng ướt sũng, giống như vừa được vớt lên từ hồ nước.
Bộ xiêm y đỏ thẫm dính sát vào cơ thể nàng, nhìn qua lại giống như màu m.áu.
Ta vội kéo nàng vào trong nhà, “Mau vào đây.”
Ta lấy quần áo sạch sẽ ra , “Thay quần áo ướt ra đi .”
Sở Tiểu Tiểu run rẩy, không thốt nổi một lời.
Ta giúp nàng cởi xiêm y ướt đẫm.
Trên cơ thể gầy yếu là những vết xanh tím chằng chịt.
Ta nấu một bát nước đường gừng, “Uống vào sẽ ấm hơn đấy.”
Nàng nhận lấy cái bát, nhấp từng ngụm nhỏ.
Ánh lửa bập bùng, chiếu lên khuôn mặt tái nhợt của nàng.
Nàng quấn mình trong chăn, vẫn lạnh đến run rẩy.
Nàng đưa hay tay bưng chặt lấy khuôn mặt nhỏ nhắn, đôi mắt mở to kinh hoảng đến cực độ.
“Con… Con gi/ếc cha mình .”
17
Giọng của nàng rất nhỏ, gần như thì thầm.
Lòng ta trầm xuống, “Từ từ kể, đã xảy ra chuyện gì?”
Nàng vòng tay bó gối, cuộn mình trên ghế.
“Cha… Ông ta …” Nàng bắt đầu kể lại câu chuyện của chính mình , “Con… Con là đứa trẻ bị bỏ rơi.”
Nàng được nương bế từ một mảnh đất hoang.
Nhàn cư vi bất thiện
Sau đó, nàng sinh bệnh, nương nàng lên núi hái thuốc, trượt chân ngã xuống vách núi mà ch/ết.
Cha nàng bởi vậy mà hận nàng.
“Cha trách con hại ch.ết nương, cũng không chịu cho con ăn cơm.”
Ta chỉ lẳng lặng nghe , không hề ngắt lời nàng.
“Con đói lắm, phải đi nhặt rác, tìm những gì người ta bỏ đi để ăn, có đôi khi còn phải trộm chút đồ lặt vặt, đi đổi đồ ăn. Nếu bị cha phát hiện, ông ta sẽ đ.á.n.h con, rất đau.”
Ánh lửa chiếu rọi, nước mắt của nàng lấp lánh. Giống như chuỗi hạt trân châu bị đứt. Từng giọt từng giọt rơi.
“Cha thua bạc, muốn bán con đi .” Tiếng nói của nàng càng ngày càng nhỏ, “Ông ta còn muốn …”
Nàng nghẹn ngào, không thốt nổi thành lời.
Ta nắm tay nàng.
“Ông ta … Ông ta muốn …” Nàng nhắm mắt lại , nước mắt lại trào ra , “Con liều mạng phản kháng, sau đó, sau đó… không cẩn thận, gi/ếc ch/ết ông ta .”
Cuối cùng nàng cũng nói ra những lời đó.
Tiếng sấm nổ vang bên ngoài, như muốn đáp lại thống khổ, đau đớn của nàng.
“Con đã chạy rất lâu. Cũng không biết vì sao lại chạy tới đây.”
Nàng cực kì sợ hãi. Vừa ngẩng đầu lên, bất tri bất giác đã chạy tới trước cửa nhà ta .
Nàng nói xong, thì ôm chặt lấy ta khóc rống lên.
Giống một con thú nhỏ lạc đường, gấp gáp vội vàng muốn tìm một chốn nương thân .
18
Những hạt mưa lớn vẫn nặng nề giáng xuống, ầm ầm ầm.
Trong không khí tràn ngập mùi bùn đất ẩm ướt, lẫn cả mùi má//u tanh nồng.
Sở Tiểu Tiểu co rúm lại một góc, toàn thân ướt đẫm, đôi môi tím tái run bần bật.
Nàng bất an vò vò góc áo, đôi mắt đen tràn ngập sự hoảng sợ và bất lực.
Ta dùng một chiếc khăn khô ráo, nhẹ nhàng cẩn thận lau sạch mái tóc nàng.
Nàng khẽ chạm vào tay ta . Tay nàng rất lạnh, cảm giác run rẩy truyền đến từ đầu ngón tay nàng.
“Từ nay về sau , gọi ta là can nương đi .” Ta nhẹ giọng nói .
Sở Tiểu Tiểu ngẩng đầu, cặp lông mi ướt sũng khẽ rung rung.
Nàng há miệng thở dốc, thanh âm khô khốc, “Vâng… Can nương.”
Bên ngoài, mưa to như trút, tiếng sấm chớp ù ù.
19
Ta vất vả mãi mới dỗ được Sở Tiếu Tiếu ngủ.
Ta mặc áo tơi, bước thấp bước cao đi về phía túp lều cỏ ở ngoại thành.
Mưa táp vào mặt ta , đau như d.a.o cứa.
Lều cỏ rỏ nước như thác xối.
Người nọ nằm trên mặt đất, đầu ngón tay khẽ nhúc nhích, tựa hồ chuẩn bị sẽ tỉnh lại .
Hoá ra , trong lúc Sở Tiểu Tiểu bối rối chỉ mới đ.á.n.h hắn hôn mê.
Mắt thấy hắn đưa tay bịt chặt miệng vết thương, chuẩn bị đứng lên, ta không kịp nghĩ nhiều, liều lĩnh xông tới.
Tiếng sấm nặng nề ầm vang ở phía chân trời.
Mưa xối xuống mặt đất, cọ rửa sạch sẽ.
Màu m.á.u tươi nồng nặc.
Ta phục hồi lại tinh thần, ném tảng đá trên tay xuống.
Tảng đá lập tức chìm nghỉm xuống hồ, làm nổi lên những bọt nước màu đỏ.
20
"Can nương......" Sở Tiểu Tiểu đột nhiên xuất hiện ở phía sau ta .
Nước mưa rỏ xuống từ những lọn tóc ướt đẫm của nàng.
Sắc mặt nàng tái nhợt, cánh môi run rẩy.
“Vì sao phải làm vậy ?” Giọng của nàng khàn khàn, mang theo tiếng khóc nức nở, “Nương vốn có thể không cần xen vào chuyện của con.”
Ta tiến lên trước , nhẹ nhàng ôm lấy nàng.
“Đứa ngốc này , bởi vì con gọi ta một tiếng “can nương”, ta không thể không quản chuyện của con. Hắn đáng ch/ết, con không hề làm gì sai.”
Sở Tiểu Tiểu đưa tay ôm ta thật chặt, cơ thể nàng run rẩy không thể kiềm chế được .
“Can nương, con sợ lắm.”
Ta khẽ vuốt tóc nàng.
“Đừng sợ. Có can nương ở đây, con không cần phải lo lắng gì cả.”
Mưa rơi càng lúc càng dồn dập.
Chúng ta ôm nhau khóc trong mưa. Nước mắt hoà cùng nước mưa, không phân biệt nổi.