Chương 1 - Mèo Con Trong Cung Đấu

🔥 Mời bạn theo dõi page Gợi Ý Truyện Zhihu để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

Trong yến tiệc trong cung.

Ta vì một chiếc phượng quan mà tranh cãi kịch liệt với Hoàng hậu.

Ai ai cũng nói ta tham vọng lang sói.

Còn đoán chắc Hoàng hậu sẽ không để ta sống quá ba ngày.

Ta chẳng thèm để ý lời đồn, chạy thẳng vào tẩm cung của Hoàng hậu.

Biến thành hình mèo, ngồi trên xà nhà làm bộ tức giận.

Hoàng thượng và Hoàng hậu ở bên dưới cãi nhau ầm ĩ.

Hoàng hậu: “Chàng nhìn xem, đều tại chàng nuông chiều nó! Nhỡ đâu ăn nhầm trân châu trên phượng quan rồi nghẹn thì sao?!”

Hoàng thượng: “Con thích gì thì cho cái đó thôi.”

Triều đình trong ngoài đều nói Hoàng hậu điên rồi.

Vì giữ sủng ái mà lại nuôi một mỹ nhân mềm mại nước chảy bên cạnh.

Đích thân đưa người cho phu quân mình, chuyện này chỉ có Hoàng hậu mới làm ra được.

Khi tin đồn lan rộng nhất, ta đang ngồi trên giường kéo loạn bộ y phục phiền phức trên người.

“Con không mặc đâu con không mặc đâu! Mẫu thân con không muốn mặc mấy thứ này! Trước đây rõ ràng đâu cần mặc mà!”

Hoàng hậu chống hông, đưa tay nhéo má ta.

“Trước đây con là mèo! Bây giờ là người! Mẫu thân dạy con thế nào rồi? Mau mặc lại đồ đi!”

Ta không hiểu, sao mẫu thân nghiêm nghị đoan trang bên ngoài lại nhéo má ta được chứ.

Mèo con tức giận, mèo con không thèm để ý đến ai!

Nếu không phải vì biến thành người có thể ở bên cạnh mẫu thân phụ hoàng lâu hơn, ta đã chẳng muốn làm người đâu!

Hứ!

Đợi phụ hoàng về ta sẽ mách, dù phần lớn chẳng có tác dụng gì…

Thái giám bên cạnh phụ hoàng phất trần đi vào Phượng Nghi Cung.

Mẫu thân nói trước mặt người ngoài phải giống như một con người.

Ta ngửi thấy mùi của thái giám đó thì lập tức ngồi nghiêm chỉnh.

Mắt sáng rực nhìn mẫu thân, ra hiệu.

“Con ngoan mà~”

Hoàng hậu nén cười, đưa tay nhéo mũi ta một cái.

Thích nhất là được mẫu thân phụ hoàng vuốt ve.

Ta ngẩng đầu, dụi vào lòng bàn tay mẫu thân.

Trước một giây khi thái giám tới, mẫu thân đỡ đầu ta ngay ngắn, rút tay về.

Thái giám được cô cô dẫn vào, nhìn thấy ta thì ánh mắt gian trá không giấu được.

Đôi mắt híp chằm chằm đánh giá ta từ trên xuống dưới, nở nụ cười không thật lòng tiến đến tâng bốc.

“Đây chính là cô nương họ Lâm sao, quả thật là một… mỹ nhân, chi bằng để lão nô mang đi dạy dỗ một phen?”

Nói xong đôi tay đầy nếp nhăn liền muốn kéo ta.

Người này nói chuyện kỳ quặc, chỉ nghe thôi đã thấy khó chịu.

Ta không muốn đi theo hắn.

Thái giám tiến tới kéo tay ta, ta tránh được, sắc mặt hắn thoáng âm trầm, nửa uy hiếp mà nói.

“Cô nương họ Lâm chưa có danh phận mà đã làm bộ ra vẻ như thế trước mặt lão nô, chẳng lẽ là coi thường một kẻ hoạn như ta?”

Ta nghĩ nghĩ, lời tên thái giám già này nói cũng đúng.

“Đúng vậy, ta chính là coi thường ngươi đấy, không rõ ràng lắm sao?”

Mặt công công Tô xanh mét, còn định nói gì đó.

Nhưng đã bị mẫu thân liếc mắt một cái, “Công công Tô tới cung ta cướp người sao?”

Tên thái giám đó không biết điều, giọng the thé chua ngoa vung phất trần loạn xạ.

“Hoàng hậu nương nương đừng không vui. Người nuôi cô nương này chẳng phải cũng để hầu hạ Hoàng thượng sao?”

“Lão nô dẫn nàng đi học quy củ cũng là vì tốt cho người. Hoàng thượng thích cô ta, người nên vui mừng mới phải, dù sao đường là do người chọn lấy!”

Ta không hiểu lời trong câu nói của thái giám này.

Chỉ biết hắn muốn đưa ta rời khỏi mẫu thân!

Thật là đáng sợ!

Hoàng hậu ngẩng mắt, thản nhiên nhìn thái giám kia.

Khiến thái giám bị nhìn đến mức lưng càng cúi thấp, mồ hôi lạnh trên trán nhỏ giọt xuống đất.

Một lúc sau, Hoàng hậu mới mở miệng.

“Công công Tô sốt ruột muốn lấy lòng Hoàng thượng, cũng phải biết Hoàng thượng muốn gì.”

“Trong hậu cung này, còn chưa đến lượt ngươi lên tiếng chỉ trỏ.”

Thái giám bị người ta đuổi đi rồi.

Trước khi đi vẫn không ngừng ra hiệu bảo ta lát nữa ra vườn sau tìm hắn.

Ta nghiêng đầu.

Không hiểu.

Chúng ta quen nhau lắm à? Sao phải tìm ngươi?

Nhưng tên thái giám này thật sự phiền không chịu nổi.

Lúc ta vừa ăn xong đang bắt bướm thì hắn lại tới.

“Cô nương họ Lâm Quý phi Ngọc có lời mời.”

Tên thái giám này vừa đến, tất cả bướm đều bay mất!

Chắc chắn là do hắn hôi quá.

Ta bĩu môi, quay đầu bước thẳng về Phượng Nghi Cung.

Phía sau tên thái giám lại cất giọng the thé nói mấy lời chẳng hiểu nổi.

“Cô nương họ Lâm đừng tưởng mình có cây đại thụ để dựa trong hậu cung này, Hoàng hậu nương nương ngay cả một danh phận Quý nhân cũng không chịu cho cô.”

“Cô nương họ Lâm chẳng lẽ không muốn có chỗ ở của riêng mình? Suốt ngày sống dưới mái nhà người khác chẳng dễ chịu đâu nhỉ.”

“Mọi thứ đều phải dựa vào sủng ái của Hoàng thượng, Quý phi Ngọc có thể giúp cô nương.”

Ta cố gắng dùng cái đầu mèo của mình suy nghĩ lời của tên thái giám này.

Sủng ái của phụ hoàng, ta có mà.

Phụ hoàng ngày nào cũng khen ta là tiểu miêu xinh đẹp nhất thiên hạ, sẽ yêu ta cả đời.

Chỗ ở riêng? Ta không cần! Ta muốn ở với mẫu thân!

Nhưng Quý phi Ngọc là gì? Ta phải đi hỏi mẫu thân và phụ hoàng mới được!

Tên thái giám kia thấy ta không để ý tới hắn, tức giận dậm chân mấy cái thật mạnh.

Còn bảo ta đợi hắn.

Xì, ta mới không đợi ngươi đâu.

Mèo có thể ngửi thấy mùi trên người hắn.

Dưới lớp hương liệu nồng nặc là mùi máu tanh không thể che giấu.

Khó ngửi lắm.

Ta vừa định theo đường cũ trong trí nhớ chạy đến chỗ mẫu thân.

Xung quanh lại càng lúc càng nồng mùi máu tanh.

Lông trên người ta dựng hết cả lên, cảnh giác nhìn quanh.

Giây tiếp theo liền mất đi tri giác.

Ta bị người ta hắt nước lạnh tỉnh lại.

Cảnh tượng trước mắt vô cùng quen thuộc, là Dưỡng Tâm Điện mà phụ hoàng thường ở.

Nhưng trong phòng chỉ có tên thái giám tên là công công Tô và một người phụ nữ lấp lánh châu ngọc.

Nàng ta là Quý phi Ngọc.

Ta muốn giãy giụa nhưng phát hiện mình bị dây thừng trói lại.

Miệng cũng bị bịt, không nói được lời nào.

Chắc chắn là do tên thái giám thối này làm!

Ta lăn lộn trên đất điên cuồng, hung hăng trừng mắt nhìn tên thái giám mặt mũi hung dữ kia.

Có bản lĩnh thì thả ta ra! Để ta không cào nát mặt ngươi mới lạ!

Quý phi Ngọc bóp chặt cằm ta, móng tay nhọn gần như muốn đâm vào thịt ta.

“Giết ngươi rất dễ, giết người nhà ngươi cũng dễ như trở bàn tay, ngươi phải biết, loại người không có thân phận như ngươi, trong cung này mỗi ngày chết vài đứa cũng chẳng ai quan tâm.”

Giết ta và người nhà ta?

Ngươi thật sự dám giết phụ hoàng và mẫu thân ta sao?

Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)