Trong yến tiệc trong cung.
Ta vì một chiếc phượng quan mà tranh cãi kịch liệt với Hoàng hậu.
Ai ai cũng nói ta tham vọng lang sói.
Còn đoán chắc Hoàng hậu sẽ không để ta sống quá ba ngày.
Ta chẳng thèm để ý lời đồn, chạy thẳng vào tẩm cung của Hoàng hậu.
Biến thành hình mèo, ngồi trên xà nhà làm bộ tức giận.
Hoàng thượng và Hoàng hậu ở bên dưới cãi nhau ầm ĩ.
Hoàng hậu: “Chàng nhìn xem, đều tại chàng nuông chiều nó! Nhỡ đâu ăn nhầm trân châu trên phượng quan rồi nghẹn thì sao?!”
Hoàng thượng: “Con thích gì thì cho cái đó thôi.”
Triều đình trong ngoài đều nói Hoàng hậu điên rồi.
Vì giữ sủng ái mà lại nuôi một mỹ nhân mềm mại nước chảy bên cạnh.
Đích thân đưa người cho phu quân mình, chuyện này chỉ có Hoàng hậu mới làm ra được.
Khi tin đồn lan rộng nhất, ta đang ngồi trên giường kéo loạn bộ y phục phiền phức trên người.
“Con không mặc đâu con không mặc đâu! Mẫu thân con không muốn mặc mấy thứ này! Trước đây rõ ràng đâu cần mặc mà!”
Hoàng hậu chống hông, đưa tay nhéo má ta.
“Trước đây con là mèo! Bây giờ là người! Mẫu thân dạy con thế nào rồi? Mau mặc lại đồ đi!”
Ta không hiểu, sao mẫu thân nghiêm nghị đoan trang bên ngoài lại nhéo má ta được chứ.
Mèo con tức giận, mèo con không thèm để ý đến ai!
Nếu không phải vì biến thành người có thể ở bên cạnh mẫu thân phụ hoàng lâu hơn, ta đã chẳng muốn làm người đâu!
Hứ!
Đợi phụ hoàng về ta sẽ mách, dù phần lớn chẳng có tác dụng gì…
Thái giám bên cạnh phụ hoàng phất trần đi vào Phượng Nghi Cung.
Mẫu thân nói trước mặt người ngoài phải giống như một con người.
Ta ngửi thấy mùi của thái giám đó thì lập tức ngồi nghiêm chỉnh.
Mắt sáng rực nhìn mẫu thân, ra hiệu.
“Con ngoan mà~”
Bình luận