Chương 5 - Mệnh Ta Khắc Phu Nhưng Phu Quân Của Ta Lại Không Hẹo Kìa
Mệnh ta kh.ắc phu nhưng phu quân của ta lại không h.ẹo kìa!!!(P5)
Tác giả: 棠小糖
Edit: Lynx
------------------
13
Thấm Dương Quận chúa cạn lời.
"Ta đã từng thấy người khoe khoang, nhưng chưa bao giờ thấy người khoe khoang đến mức này! Cố Diệu Diệu ngươi quá đáng lắm đấy!"
Ta: ???
Ta lại làm gì sai hả?
Là ngươi chủ động hỏi cơ mà? Hơn nữa phu quân ta đã bị như vậy rồi, làm sao ta có thể không lo lắng cho được?
Nhưng ta không ngờ Thái tử còn hẹ.o trước Vân Cảnh.
Hoàng Thượng muốn lấy mạng Tưởng Minh, dù sao chuyện này cũng đã bị truyền đi khắp nơi, nếu không gi.ết ông ta thì không thể khiến dân chúng nguôi giận.
Không ngờ cuối cùng Tưởng Minh lại c.ắn ngược Thái tử một phát, ông ta nói Thái tử đã âm thầm dàn dựng vụ á.m s.át rồi vu oan cho tam Hoàng tử, sau này tam điện hạ t.ự s.át trong ngục cũng do một tay Thái tử thúc đẩy.
Một hòn đá khuấy động ngàn sóng.
S.át h.ại huynh đệ vì ngai vàng là điều Hoàng Thượng luôn kiêng kị, hơn nữa Thái tử còn làm việc đó một cách tuyệt tình đến như vậy nữa.
Trong một đêm, Thái tử bị phế, Hoàng Hậu cũng bị liên lụy, bị tống vào trong lãnh cung.
Cả triều đình đều trong tình trạng lo lắng sợ hãi.
Cố Chi Phương đáng thương thật đấy.
Nghe nói nàng ta đã thêu xong giá y rồi, sau biến cố bất ngờ này nàng ta không thể gả vào phủ Thái tử được nữa.
Ai có thể nghĩ đến chuyện này chứ?
Nhưng mối quan hệ giữa cậu ruột của nàng ta và Thái tử khá phức tạp, nên nàng ta và Thái tử cũng bị ràng buộc chặt chẽ.
Quả nhiên đi một vòng, cái gì của ngươi thì vẫn là của ngươi.
Nhưng ta không còn sức lực quan tâm đến bọn họ nữa, bởi vì... ta mang thai rồi.
"Tốt quá rồi, tốt quá rồi!" Ấu Lan vô cùng vui vẻ: "Bây giờ lỡ như tứ điện hạ có x.ảy ra chuyện gì, tiểu thư cũng không cần phải lo lắng nữa rồi!"
Ta cũng thở phào nhẹ nhõm, bây giờ ta đã có lý do chính đáng để đẩy Vân Cảnh ra.
"Điện hạ không cần cố gắng nữa, chỉ cần chăm sóc bản thân thật tốt là được."
Trong phút chốc, hình như ta nhìn thấy vẻ thất vọng trên khuôn mặt Vân Cảnh.
"... Ừ."
Nam nhân này đúng là hết cứu, rốt cuộc hắn có biết rằng bản thân không còn sống được bao lâu không thế?
Ta càng buồn hơn.
Nếu cứ theo cái đà này, có thể đứa bé sẽ không bao giờ được nhìn thấy mặt cha của nó mất!
Sau khi Thấm Dương Quận chúa biết tin, nàng ấy hào phóng gửi rất nhiều quà đến.
Ta xoa xoa đôi mắt suýt nữa thì bị chói mù, nhìn qua mà rưng rưng nước mắt: "Quận chúa quá khách sáo rồi, món quà này thật sự quá quý giá..."
"Ngươi đang nói cái nào?" Thấm Dương Quận chúa nhìn lướt qua một vòng.
"..."
Qua loa.
Sao ta lại đi so sánh số tiền riêng ít ỏi của mình với gia tài của Thấm Dương Quận chúa chứ?
Đang suy nghĩ thì người hầu chạy đến báo rằng cha ta đang ở đây.
Thấm Dương Quận chúa cười nhạo: "Thái tử rơi đài, Tưởng gia bị xét nhà, tất nhiên Cố Thừa tướng ra mặt cầu xin thay Thái tử cũng không tránh khỏi bị liên lụy. Ông ta tống ngươi về vùng đất lạnh lẽo Bắc Mạc suốt mười năm không một lời hỏi thăm, bây giờ lại nhớ đến một đứa con gái như ngươi à?"
Ta muốn nói, lúc ở quê ta thật sự rất vui, nhưng mà Thấm Dương Quận chúa nói vậy cũng có lý.
Suốt nửa năm ta gả cho Vân Cảnh, ông cha hờ kia của ta chưa từng hỏi thăm ta lấy một câu, bây giờ lại đến cửa thăm hỏi vì ông ta không còn cách nào nữa thôi.
Dù nói thế nào thì Vân Cảnh cũng là tứ Hoàng tử cơ mà?
Có lẽ Thấm Dương Quận chúa thấy rõ sự bối rối của ta, nàng ấy nhướng mày nói: "Đúng lúc ta có một tòa nhà ở Kinh Giao, có cả suối nước nóng tự nhiên nữa, ở đó vô cùng ấm áp, ngươi có muốn đến đó chơi bài lá không?"
"Cái này..." Ta do dự một lát.
Không biết Vân Cảnh đã tới từ lúc nào, chàng ấy xoa đầu ta, dịu dàng nói: "Diệu Diệu muốn đi thì cứ việc đi, chuyện của nhạc phụ đại nhân cứ giao lại cho ta là được."
Ta nói ngay: "Nếu Quận chúa đã mời, tất nhiên không có lý do gì mà từ chối."
Sau đó ta đi theo Thấm Dương Quận chúa luôn.
Khi ra khỏi sân, ta tình cờ nhìn thấy quản gia đến bên cạnh Vân Cảnh thì thầm điều gì đó.
"... Cố Thừa tướng đã đợi ở tiền sảnh rất lâu rồi, điện hạ người xem..."
Vân Cảnh nghiêng đầu ho khan, sau một lúc mới dừng lại, hắn chỉnh lại áo khoác lộ vẻ tiếc nuối.
"Diệu Diệu ra ngoài cùng Thấm Dương Quận chúa rồi, bổn vương lại vừa nhiễm phong hàn, nếu gặp mặt sẽ lây bệnh cho nhạc phụ đại nhân mất. Ngươi đi truyền lời đi, nói rằng đợi sức khỏe bổn vương tốt hơn một chút, chắc chắn bổn vương sẽ đích thân dẫn Diệu Diệu đến thăm hỏi."
Ta: "..."
Đây là giao cho chàng mà chàng nói ấy hả?
14
Người ta sắp toang đến nơi mà chàng còn nói như kiểu sợ lây phong hàn cho người ta!
Vân Cảnh x.ác định rất rõ ai quan trong hơn ai.
Thấm Dương Quận chúa quay đầu lại trêu chọc: "Này, có phải ngươi đau lòng cho cha ngươi và đại gia đình của ông ta rồi đúng không?"
Ta nhíu mày lại: "Dù nói thế nào thì đó cũng là cha ruột của ta mà. Sao điện hạ có thể để ông ta ngồi chờ nửa canh giờ ở ngoài tiền sảnh chứ?"
Ta mở ngăn kéo nhỏ trong xe ngựa, bốc lấy một nắm mận khô.
"Dù sao thì cũng phải đưa một cốc trà qua chứ."
Thấm Dương Quận chúa: "..."
Không thể phủ nhận rằng Thấm Dương Quận chúa rất giàu, ngay cả chiếc xe ngựa của người ta cũng mang lại cảm giác thoải mái đến như vậy.
Ta lấy một chiếc đệm mềm tựa vào, bỗng ta nhớ đến một chuyện: "Sao không thấy Tiếu Kỳ thế?"
Bình thường Thấm Dương Quận chúa hay sai người ta làm việc lắm mà.
Thấm Dương Quận chúa bĩu môi.
"Tại sao lại phải dẫn theo hắn ta vào một ngày tuyệt vời như vậy chứ? Xúi quẩy!"
À.
Xem ra nàng ấy lại bị người ta từ chối nữa rồi.
Ta là người biết đều nên từ trước đến nay ta không bao giờ hỏi đến chuyện không nên hỏi, nhưng ta không hỏi không có nghĩa là người khác không muốn nói.
Biệt viện ở Kinh Giao của Thấm Dương Quận chúa thoải mái thật đấy.
Không chỉ ấm áp mà còn yên tĩnh.
Nhưng sự yên tĩnh này nhanh chóng bị phá vỡ.
Trên bàn bài, Thấm Dương Quận chúa cau mày bực bội ném lá bài xuông bàn.
"Rõ ràng hôn ước giữa ta và Thái tử đã bị hủy bỏ rồi, hắn ta còn không vui gì chứ?"
À nghĩ thông rồi này.
Ta và Ấu Lan đưa mắt nhìn nhau.
Ấu Lan ngầm hiểu, một lát sau nàng ấy bưng một đĩa đầu thỏ cay mới lên.
Ta: "..."
Đúng là nha hoàn của ta!
"Cố Diệu Diệu, rốt cuộc ngươi có nghe ta nói không thế?" Thấm Dương Quận chúa nổi cáu.
Tôi ngừng gặm đầu thỏ và ngập ngừng nói: "... Hay là, lại gọi hai vị công tử đến đây cho ngài luyện bắn cung nhé? Nhưng kỹ năng bắn cung của ngài đã rất tốt rồi, ta thấy hay là... ngài đến đây ăn một chút nhé?"
Thấm Dương Quận chúa càng tức giận hơn.
"Kỹ thuật bắn cung do Tiếu Kỳ dạy ra đấy, bây giờ thì sao? Bảo hắn ta đến thi đấu, lần nào hắn cũng cố tình thua! Có ý gì đây! Hắn có còn là nam nhân không hả!"
Tất nhiên công tử nhà Binh bộ Thượng thư tiền nhiệm có cái năng lực đó, nhưng không ngờ mối quan hệ giữa hai người lại... phức tạp đến vậy?
Nàng ấy lại nhìn về phía tôi, không nói nên lời.
"Ngươi cũng vậy, đều nói chua trai cay gái, sao ngươi cứ thay đổi khẩu vị liên tục như thế hả?"
???
Ta chỉ ăn nhiều một chút thôi mà? Nam nhân đó làm ngươi giận, tại sao ngươi lại trút giận lên người ta thế?
"Ai bảo tay nghề của đầu bếp ở biệt viện này lại tốt như vậy chứ, sau này cho ta mượn nhé."
Thấm Dương Quận chúa thấp giọng lẩm bẩm gì đó, ta nghe không rõ: "Ngươi đang thầm mắng ta có đúng không?"
Thấm Dương Quận chúa: "..."
Chạng vạng tối, lúc chúng ta đang định quay trở về thì nhận được một tin chấn động.
... Thái tử tạo phản ép vua thoái vị!
15
Chuyện này nhìn có vẻ đột ngột, nhưng nếu suy nghĩ kỹ một chút thì cũng không phải không thể lý giải.
Thái tử mưu tính nhiều năm như vậy, cũng thu phục được không ít trọng thần trong triều, bây giờ hắn ta bị phế truất dẫn đến những cố gắng trong suốt bao nhiêu năm của hắn cũng đổ sông đổ bể. Cho dù hắn ta có đồng ý thật, thì những người theo phe hắn ta cũng sẽ không cam lòng.
Trải qua lần can gián lần trước, làm sao Hoàng Thượng có thể không biết có những ai theo phe Thái tử chứ?
Kẻ ngốc cũng biết kết cục của bản thân sau này sẽ không tốt, thà rằng thử đánh cược một lần.
"Nghe nói Trấn Nam Tướng quân dẫn quân phá cửa cung."
Yến Vương phái người đưa tin tới, ông ấy nói hiện giờ tình hình trong Kinh Thành vô cùng loạn, dặn Thấm Dương Quận chúa tạm thời đừng về.
Vì vậy ta cũng ở lại biệt viện Kinh Giao chờ đợi.
"Lễ bộ Thượng thư bí mật cấu kết với người trong cung, mới giành được một cơ hội cho Thái tử, chắc hẳn trong cung đã loạn lắm rồi."
Thấm Dương Quận chúa nhìn về phía ta, trấn an: "Yên tâm đi, cha ta đã dẫn người qua đó rồi."
Yến Vương dũng mãnh thiện chiến, không phải không có năng lực chiến đấu nhưng ta vẫn lo lắng.
Vân Cảnh vẫn ở trong Kinh Thành đấy!
Nếu đại ca hắn có ý định gi.ết cha, tất nhiên cũng sẽ không bỏ qua cho huynh đệ cùng cha khác mẹ là hắn!
Tuy hắn không sống được bao lâu, nhưng việc tự ch.ết và bị người khác gi.ết ch.ết vẫn có cách biệt khá lớn đấy.
Thấm Dương Quận chúa trừng mắt nhìn, bỗng nhiên nàng ấy mỉm cười nói: "Không nhìn ra nha, ngươi thích tứ điện hạ rồi."
???
Đã là lúc nào rồi mà ngươi vẫn còn có tâm tư nhiều chuyện chứ?
Thấm Dương Quận chúa đưa cho ta một đĩa bánh ngọt phù dung: "Yên tâm đi, Trấn Nam Tướng quân không phải là đối thủ của cha ta."
Ta phất tay: "Ta ăn gần hết đĩa rồi, không ăn nổi nữa."
Đêm nay ta trằn chọc không yên, hiếm khi mất ngủ.
Thật ra ta đã chuẩn bị tinh thần cho việc đứa trẻ sẽ không có cha, nhưng đến giờ phút này ta nhận ra hình như ta có chút... có chút luyến tiếc không muốn buông tay.
Trong đầu ta hiện lên rất nhiều hình ảnh, ta bất lực ngồi dậy ngơ ngác nhìn vầng trăng ngoài cửa sổ, bỗng nhiên ta cảm thấy ngột ngạt.
Xong rồi.
Vân Cảnh, hình như ta không muốn làm quả phụ nữa.
...
Chúng ta chờ đợi ở biệt viện Kinh Giao ba ngày, sau đó nhận được tin tức, Thái tử mưu nghịch bị Yến Vương bắn ch.ết ngay tại chỗ, Trấn Nam Tướng quân và những người khác bị bắt sống.
Nghe nói trận chiến ác liệt đến mức m.áu tràn ra ngoài cửa cung.
Quan trọng hơn là sau sự việc này Thánh Thượng bỗng lên cơn đau tim, băng hà.
Trước khi ch.ết Thánh Thượng để lại thánh chỉ truyền ngôi cho tứ Hoàng tử Vân Cảnh.
Bộp.
Miếng thịt chân thỏ trong tay ta rơi xuống, toàn thân ta cũng trở nên tê dại.
Điều này có nghĩa là gì?
Ra ngoài chơi một chuyến, trở về ta thành Hoàng Hậu à?
-------------------