Chương 4 - Mệnh Ta Khắc Phu Nhưng Phu Quân Của Ta Lại Không Hẹo Kìa
Mệnh ta kh.ắc phu nhưng phu quân của ta lại không h.ẹo kìa!!!(P4)
Tác giả: 棠小糖
Edit: Lynx
------------------
10
Khi Ấu Lan nghe thấy cuộc trò chuyện này, nàng ấy bắt đầu hào hứng đoán sau này sinh con trai hay con gái.
Ta nhìn bộ y phục nho nhỏ nàng ấy chuẩn bị cho bọn trẻ, ngẫm nghĩ một lúc rồi nói: "... Ngươi nói xem, có khi nào ta không thể sinh không?"
Ấu Lan sửng sốt: "Cái gì?"
Ta khoát tay: "Đừng kinh ngạc như vậy chứ, ta chỉ tùy tiện nói như vậy thôi."
Dù sao thì ta và Vân Cảnh vẫn... ừm... vẫn còn chưa có... khụ khụ...
Cái này khó mà nói ra miệng được.
Ấu Lan không biết tình hình thực tế buồn bã nói: "Cho dù không sinh được, vậy thì cũng do điện hạ... không phải do ngài mà!"
Ta nhìn nàng ấy với ánh mắt khen ngợi, không hổ là nha hoàn của ta lúc nào cũng đứng về phía ta!
Nhưng những người khác có thể không nghĩ như vậy.
Ta gả cho Vân Cảnh mấy tháng rồi mà bụng vẫn chưa có động tĩnh gì, trong cung bắt đầu ám chỉ ý muốn nạp thiếp cho Vân Cảnh.
Ta do dự rất lâu.
Không phải chứ, Hoàng Hậu, con trai duy nhất của ngài đang chọc giận phụ hoàng đấy, ngài vẫn còn có tâm tư nghĩ đến những chuyện này cơ à?
Sau khi về phủ ta mới hiểu vì sao đột nhiên tâm tình của Hoàng Hậu lại tốt đến như vậy, thậm chí bà ấy còn có thời gian lo lắng những chuyện này.
... Cha ta cầm đầu phần lớn quan viên trong triều nói đỡ cho Thái tử.
Trước đó Thái tử cầu xin thay Tưởng Minh, khiến cho Hoàng Thượng vô cùng tức giận, Hoàng Thượng yêu cầu Thái tử về phủ đóng cửa kiểm điểm một tháng.
Nhưng chưa được một tháng đã có quan viên đứng ra can gián, nói Thái tử có tấm lòng nhân hậu nên mới làm như vậy. Quan trọng hơn là bão tuyết càng ngày càng lớn hơn, có nhiều việc còn cần Thái tử đứng ra giải quyết.
Gần đây thân thể Hoàng Thượng không được tốt lắm, kể từ mùa đông, ông đã đổ bệnh mấy lần rồi.
Lúc này cần Thái tử đứng ra gánh vác trách nhiệm quan trọng.
Hoàng Hậu cảm thấy ổn, hiển nhiên có rất nhiều người có cùng suy nghĩ như vậy.
Ta: "..."
Vì thế ta chỉ có thể đi tìm Vân Cảnh, uyển chuyển nói với hắn chuyện nạp thiếp.
"Điện hạ, Hoàng Hậu nương nương nói tam tiểu thư nhà Lại bộ Thượng thư ngưỡng mộ ngài đã lâu, ý ngài như thế nào ạ?"
Vân Cảnh ngước mắt lên nhìn.
"Diệu Diệu nói vậy là có ý gì?"
Ta nhớ lại rồi nói tiếp: "Mặc dù tam tiểu thư nhà họ Lý chỉ là thứ xuất nhưng nghe nói tính tình nàng ấy ôn hòa, hơn nữa còn chơi cờ rất giỏi, nếu như nàng ấy vào phủ làm bạn với điện hạ thì cuộc sống của điện hạ sẽ thú vị hơn rất nhiều đấy ạ."
Vân Cảnh hỏi lại: "Vậy Diệu Diệu không tức giận à?"
Ta kinh ngạc: "Tại sao thần thiếp phải tức giận chứ?"
Đôi mắt phượng của Vân Cảnh hơi nheo lại, giọng điệu khi nói chuyện cũng lạnh nhạt hơn vài phần: "Nếu như nàng ấy tới đây, có nghĩa là sau này ta không thể ăn ngủ cùng với Diệu Diệu mỗi ngày nữa rồi."
Hả?
Hình như đúng thế thật! Sao ta lại quên mất chuyện này nhỉ?
Nhưng...
"Điện hạ thân phận tôn quý, Diệu Diệu không nên nghĩ đến việc chiếm hữu điện hạ. Nếu có người hầu hạ điện hạ cùng thần thiếp, chỉ cần điện hạ vui vẻ, tất nhiên Diệu Diệu cũng sẽ vui vẻ!"
Ta chớp chớp mắt, dùng tình cảm chân thành nhất, thể hiện bản thân là một Dực Vương Phi rộng lượng hiểu đạo lý.
Không ngờ lần này Vân Cảnh không chấp nhận chiêu trò này.
Hắn thản nhiên ném cuốn sách trong tay xuống bàn, nhẹ nhàng nói: "Thân thể này của bổn vương, có một mình Diệu Diệu thôi cũng đã rất mệt mỏi rồi, nếu nạp thêm người vào phủ lại thành quá sức mất."
Ta: ...
Khi ta định thần lại, thì nhận thấy nha hoàn người hầu làm việc trong viện đều nhìn ta bằng ánh mắt kỳ lạ.
Ta tức giận đến mức suýt chút nữa thì không thể kiềm chế được nữa!
Vân Cảnh!
Ngài đang nói linh tinh cái gì thế hả aaaaaaaaa!
11
Nỗi oán hận của ta rất nặng, là rất nặng đấy!
Ta vốn là một Dực Vương phi hoàn hảo, mọi người trong phủ đều khen ngợi và đánh giá ta rất cao, bây giờ thì hay rồi, một câu nói của Vân Cảnh đã phá hỏng tất cả!
Cái gì gọi là có một mình ta đã đủ mệt mỏi rồi? Ngài làm cái gì hả?
Ngày nào ta cũng hầu hạ ngài uống thuốc, mặc quần áo, làm ấm giường cho ngài, còn ngài thì sao hả?
Ta tức tối rời khỏi đó, chạy đến phủ Quận Chúa ngắm hoa.
"Ngươi nói như vậy thật à?" Thấm Dương Quận chúa vỗ tay khen ngợi: "Tuyệt vời, ngươi quá lợi hại."
Ta đang bực bội ch.ết đi được : "Sao trước đây ta không phát hiện ra nam nhân này khó hầu hạ như thế nhở? Đi đâu tìm được một chính phi đoan trang, hào phóng, thấu hiểu lòng người như ta chứ?"
Thế mà hắn vẫn không vui?
Thấm Dương Quận chúa tặc lưỡi, rút một mũi tên ra khỏi bao đựng tên.
"Nếu như ngươi thật sự thích một người, thì không thể trơ mắt nhìn hắn ở bên cạnh người khác. Người thì hay rồi, chẳng những không ghen tuông mà lại còn chủ động tác hợp, ngươi muốn điện hạ nghĩ thế nào?"
Trái tim ta như đập lỡ mất một nhịp.
Xong rồi!
Có nghĩa là... liệu Vân Cảnh có nhận ra rằng trước đây ta toàn giả vờ không?
Khó trách lúc đó vẻ mặt hắn không dễ chịu cho lắm!
Chẳng ai lại thích bị lừa cả!
Ta liếc mắt nhìn sang bên cạnh, nhỏ giọng than thở: "Này, ngày nào Tiếu Kỳ cũng thấy ngươi ở bên cạnh nhiều công tử như vậy mà hắn ta chẳng ghen tí nào, có vẻ như hắn ta cũng không thích..."
Vút!
Thấm Dương Quận chúa bắn một mũi tên đầy oán khí, mặt mũi của tiểu công tử thanh tú làm bia ngắm hình người cũng trắng bệch cả ra.
Lông đuôi mũi tên rung bần bật chỉ cách đỉnh đầu hắn ta đúng một tấc.
Hả, có hơi quen quen này, hình như đây là cái vị đứng đầu bảng Thu Phong các, tên là Quý Dương đúng không nhỉ?
Nhưng người này không đẹp được như bức chân dung đó... Dạo này mọi người cứ làm sao vậy? Ai cũng thích giở trò bịp bợm thế hả?
Thấm Dương Quận chúa hiếm khi tức giận: "Ai cần hắn thích!"
Ta nhún vai: "Được được được, ngài không quan tâm, khắp Kinh Thành này có biết bao nhiêu công tử thiếu gia xếp hàng để thích ngài kia mà."
Thấm Dương Quận chúa ném cung tên đi, rồi quay đầu lạnh lùng nhìn ta.
"Ngươi thưởng hoa xong rồi thì về nhà đi, có khi tứ điện hạ vẫn đang chờ ngươi trong phủ đấy."
Lòng ta phát lạnh.
...
Ta ỉu xìu trở về vương phủ, bắt đầu tính toán lại số tài sản của mình.
Nếu Vân Cảnh tức giận không cần ta nữa, thì ta đây chỉ có thể mang theo số tiền đó về quê thôi.
Cũng may Vân Cảnh có tiền, mấy tháng qua hắn thường xuyên tặng cho ta những thứ có thể đổi được rất nhiều tiền.
Sắc trời đã tối, Ấu Lan lại đứng bên cạnh nói không ngừng nghỉ: "... Nghe nói sau khi ngài bỏ đi, điện hạ vẫn luôn ở trong thư phòng, đến tận bây giờ mà ngài ấy chưa ra ngoài ăn cơm."
Ta c.ắn mạnh vào miếng thịt giò dầm tương phòng bếp nhỏ mang tới.
Mặc kệ! Muốn ăn thì ăn, không muốn ăn thì thôi!
"Hệ tiêu hóa của điện hạ luôn không tốt, bây giờ ngài ấy đã đói lâu rồi, e rằng cơn đau sẽ lại trầm trọng hơn..."
Ta uống vài hớp rượu anh đào.
"Gần đây thời tiết trở lạnh, nếu như điện hạ lại bị cảm lạnh, chắc chắn ngài ấy sẽ lại nằm liệt giường mất..."
Ta: "..."
Ta đi! Ta đi được chưa!
...
Vừa đến bên ngoài thư phòng, bên trong phòng đã vọng ra vài tiếng ho khan như bị đè nén.
Cơn giận tích tụ trong lòng ta lập tức tan thành mây khói, ta còn cảm thấy hơi hối hận.
Quên đi, nam nhân còn bao nhiêu thời gian để sống nữa chứ, ta so đo với hắn nhiều như vậy làm gì?
Không nói cái khác, từ ngày ta gả qua đây Vân Cảnh luôn đối xử với ta rất tốt.
Ta vừa định giơ tay gõ cửa, thì cửa phòng đã bị người bên trong mở ra.
Đêm đen như mực, làn gió nhẹ nhàng thổi bay những bông tuyết nhỏ bé.
Ánh sáng từ ngọn đèn lưu ly nhiều màu phản chiếu trên dung nhan thanh lãnh như ngọc của hắn, tạo nên một tầng sắc màu ấm, dường như trong đôi mắt đen sâu thẳm kia có một cảm xúc nào đó khó có thể diễn tả thành lời.
Trong phút chốc, ta bỗng có cảm giác như hắn đã đợi ta từ rất lâu rồi.
12
Ban ngày vừa cãi nhau, bây giờ gặp lại, ít nhiều gì vẫn có chút xấu hổ.
Ta chỉ có thể cứng rắn mở miệng: "Thân thể điện hạ không chịu nổi dày vò như vậy đâu, đã muộn như thế này rồi mà ngài vẫn chưa chịu dùng bữa, sau này người phải chịu khổ chính là ngài đấy."
Vân Cảnh nói khẽ: "Diệu Diệu không ở đây, ăn không vào."
Ta: "..."
Đáng ghét thật đấy! Vì sao con người của ta cứ thích nghe mấy lời ngon ngọt vậy! Vì sao khi hắn nói câu này với vẻ mặt hơi tái nhợt, ta lại cảm thấy ta làm như vậy thật quá đáng!
Ta hít một hơi thật sâu, rồi bưng đồ ăn nóng hổi ra.
"Điện hạ ăn nhiều một chút cho ấm bụng."
Có vẻ như tối nay Vân Cảnh đặc biệt nghe lời, ta bảo hắn dùng bữa thì hắn thật sự ngồi xuống ăn hết tất cả mọi thứ.
Ta: "..."
Nếu nam nhân này nổi giận với ta thì ta vẫn có thể chấp nhận, nhưng hắn hành động như vậy khiến ta cảm thấy áy náy.
Sau khi ăn xong, Vân Cảnh nghiêng đầu nhìn về phía tôi.
"Ta cứ tưởng Diệu Diệu không cần ta nữa."
Ta bị Thấm Dương Quận chúa cưỡng ép đ.uổi về, hơn nữa còn kiểm kê lại tài sản: "..."
Ta hít một hơi thật sâu sắp xếp lại suy nghĩ của mình, rồi mới chậm rãi nói: "Điện hạ là phu quân của thần thiếp, phu thê nhất thể, làm sao thần thiếp có thể bỏ rơi điện hạ một mình được chứ?"
Vân Cảnh chỉ lặng lẽ nhìn ta, giống như đang ngầm lên án hành động của ta vậy.
Ta bỗng cảm thấy chột dạ, dù sao ban ngày ta còn đề nghị người ta nạp thiếp đấy!
Ta không muốn nghĩ tại sao chuyện này lại là lỗi của ta nữa, ta nắm lấy góc bàn suy nghĩ một lúc lâu, cuối cùng vẫn hạ giọng nói.
"... Ta thật sự không biết điện hạ sẽ tức giận vì chuyện này, rõ ràng lúc cha ta cưới Tưởng thị mọi người đều rất vui cơ mà."
Ánh mắt Vân Cảnh khẽ động.
Ta nhìn chằm chằm vào chiếc cốc sứ màu trắng, những hình ảnh ngày đó lại không ngừng hiện lên trong tâm trí ta.
Ta cứ tưởng bản thân đã quên, nhưng hóa ra tất cả cảnh tượng ngày đó vẫn còn rõ ràng đến vậy.
Ta nhớ trong nhà được trang trí bằng lụa màu đỏ, tiếng chiêng tiếng trống, còn cả tiếng nói cười vui vẻ của mọi người nữa.
Ta cũng nhớ ngày đó ta quỳ gối ở từ đường, cạnh chiếc bàn đặt tấm bài vị mới kh.ắc của mẹ ta.
"Nếu điện hạ không thích thì thần thiếp sẽ nói lại với Hoàng Hậu nương nương." Ta nói.
Vân Cảnh lại nói: "Không cần đâu."
Hả?
Ta ngẩng đầu lên nhìn lại tình cờ bắt gặp ánh mắt Vân Cảnh đang nhìn sang.
Hắn nhếch môi.
"Chỉ cần chúng ta có một đứa nhỏ, những người khác sẽ không thể nói thêm cái gì nữa, đúng không?"
Hả?
Ta chần chờ hỏi lại: "Ý của điện hạ là..."
Chưa kịp nói xong, nam nhân trước mặt đột nhiên tiến lại gần, đôi môi lạnh hôn lên môi ta.
Ta vô thức nắm lấy y phục của hắn, lại chạm vào làn da cứng rắn ấm áp dưới lớp y phục.
Hơi thở quyện lại với nhau, bỗng nhiên hơi rượu anh đào lại trở nên nồng đậm hơn, khiến toàn thân ta nóng bừng lên, đầu óc cũng trở nên choáng váng.
Ta đẩy nhẹ hắn ta: "... Điện, Điện hạ... sức khỏe ngài không được tốt, ngài đừng miễn cưỡng..."
Những chữ còn lại như vỡ vụn dưới những nụ hôn.
Trong lúc mơ màng, ta mới nghe thấy hắn cười khẽ một tiếng, giọng của hắn cũng trở nên khàn khàn quyến rũ.
"Không miễn cưỡng, đây là điều ta nên làm cho Diệu Diệu."
...
Ngày hôm sau, Thấm Dương Quận chúa chạy đến hóng hớt.
"Sao rồi sao rồi? Sau đó thế nào hả?"
Ta ném cho nàng ấy một cái nhìn phức tạp.
Hai mắt Thấm Dương Quận chúa sáng bừng lên: "Đều nói phu thê đầu giường cãi nhau cuối giường làm hòa, mau kể cho ta nghe đi!"
Ta: "..."
Trong phủ Quận Chúa của ngươi nhiều trai lơ như vậy, với số lượng người ở đó, ngày nào ngài cũng có thể gọi một người đến kể chuyện cho ngài nghe, có thể kéo dài đến một tháng mà không lặp lại đấy, sao ngươi phải đến đây hỏi ta chứ?
Hơn nữa không nhắc đến thì không sao, cứ nhắc đến nó ta lại cảm thấy khó chịu.
Sau một hồi im lặng, cuối cùng ta ngập ngừng nói: "... Ta cảm thấy điện hạ sắp không xong thật rồi."
Thấm Dương Quận chúa lộ vẻ nghi vấn.
Ta lo lắng nhỏ giọng nói: "... Nghe nói trước khi ch.ết, con người sẽ có khoảnh kh.ắc hồi quang phản chiếu đúng không?"
------------------