Chương 7 - Mệnh Cách Vượng Phu Ích Tử
Chút vui vẻ trên mặt hắn chớp mắt liền tan, đổi thành khinh thường: “Còn tưởng ngươi là bảo bối gì của nhà họ Dư, ngươi đi xung hỉ, người ta có coi ngươi là nương tử không?”
“Giờ về với ta, vị trí chính thất vẫn là của ngươi.”
Trường Thuận cũng chen vào:
“Phu nhân, người mau quay về đi. Thiếu gia mấy hôm nay bệnh suốt, thuốc không ai nấu được như người, tiểu thiếp thì chẳng quản được việc nhà, lão phu nhân thì tái phát bệnh đầu, tá điền còn đòi giảm thuế… một đống chuyện lớn nhỏ, không có người lo được!”
Ta nghe, chỉ thấy lòng đầy mỏi mệt, chỉ muốn quay đầu bỏ chạy.
Tạ Vân Khoát mím môi không nói.
Trường Thuận xem xét nét mặt hắn, lại nói thêm: “Thực ra mấy hôm nay thiếu gia cứ lượn quanh đây, chỉ mong gặp được người…”
Tạ Vân Khoát đá hắn một cú, quát nhỏ: “Lắm mồm!”
Nhưng không hề phủ nhận.
Trường Thuận giả vờ tự vả miệng.
Đây chắc là lần hiếm hoi hắn chịu cúi đầu.
Ta vừa giận vừa buồn cười: “Ta không về.”
Tạ Vân Khoát trên mặt không còn vẻ kiêu căng, chỉ còn nghi hoặc và không cam lòng: Tại sao?”
Ta nghĩ một chút, dịu giọng đáp:
“Có lẽ vì ta lười rồi.”
Ta không muốn tiếp tục thay hắn dọn mớ bừa bộn ấy nữa, không muốn bận lòng với mấy chuyện không bao giờ dứt ở Tạ phủ.
Ở nhà họ Dư, Dư phu nhân không vì ta là nô tỳ mà sai bảo mắng mỏ, còn lo ta giặt đồ bị thương tay.
Dư Hữu Niên lại càng hiểu chuyện, chưa từng khiến ta phải phiền lòng.
Ngược lại, chàng ngoan đến khiến người ta đau lòng, nửa đêm lén ra đồng hoang cày đất, trước giờ học còn chép bài giúp ta…
“Cũng có thể… ta vốn nông cạn, thích nghe lời hay.”
Ta vá áo cho Dư Hữu Niên, nơi tay áo rách thêu một nhành trúc biếc, chàng giơ dưới ánh đèn ngắm kỹ, chân thành khen ngợi: “A tỷ thêu đẹp quá!”
A muội biết được, cũng sán lại đòi thêu hoa, miệng ngọt như mật.
Ta dễ hài lòng lắm, chỉ cần vài lời khen là có thể vui cả ngày.
Nhưng Tạ Vân Khoát chưa từng hiểu.
“Nhà họ Dư nghèo kiết xác, có gì tốt?”
Hắn cứ phải phân cao thấp, vậy ta kể cho rõ:
“Ngươi kiêu căng ngỗ nghịch, Dư Hữu Niên ngoan ngoãn hiểu chuyện.”
“Mẹ ngươi chua ngoa độc miệng, phu nhân nhà họ Lục hiền hòa dễ gần.”
“Còn nhiều lắm…”
Ta không biết từ lúc nào, đã quen đem họ ra so sánh, so tới so lui, Tạ Vân Khoát ngoài cái mặt đẹp, chẳng còn gì.
Ta lẩm bẩm nói những điều tốt của nhà họ Dư, của Dư Hữu Niên, Tạ Vân Khoát cuối cùng nghe không nổi.
Mím môi, hiếm khi buông giọng: “Cái đó… cùng lắm sau này ta đối tốt với ngươi một chút…”
Hắn nhìn ta, trong mắt tràn đầy mong chờ, thoáng chốc lại giống đứa bé gàn bướng mười năm trước.
Ta vốn là người mềm lòng.
Nhưng lần này, ta chỉ khẽ phủi tà váy.
“Dạo gần đây đọc sách, học được một câu, giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời.”
“Giờ có người đối xử tốt với ta rồi, ta không cần ngươi thay đổi nữa.”
Ta quay người bước đi, không ngoảnh đầu lại.
Trăng đã lên đỉnh đầu, ta phải đi thả đèn sông rồi!
14
Đến bờ sông trong mơ hồ, ta mới sực nhớ vừa rồi đã đưa hết đèn cho Dư Hữu Niên, trong tay chẳng còn chiếc nào.
Ta tìm một góc vắng bên bờ, ôm gối ngồi xuống.
Tâm trí bay xa.
Lời Tạ Vân Khoát khi nãy lại vang bên tai, Dư Hữu Niên không coi ta là nương tử.
Ta có hơi thất vọng.
Không coi thì thôi, làm nô tỳ cũng có gì không tốt.
Nhà họ Dư đối xử tốt với ta, ta sẽ bám họ cả đời.
Đang thẫn thờ, có người đứng bên cạnh ta.
Ta theo phản xạ quay đầu, trong ánh đêm lờ mờ, tà áo của Dư Hữu Niên khẽ lay, hơi thở còn hơi gấp.
“Sao tỷ đi nhanh vậy? Ta gọi mãi mà không nghe.”
Ta liếc thấy tay chàng còn cầm chặt hai chiếc đèn sông, không nhịn được hỏi:
“Chẳng phải chàng đi thả đèn cùng cô nương kia rồi sao?”
Chàng nghiêng đầu, vẻ mặt ngạc nhiên: “Ta cớ gì phải thả đèn cùng nàng ta?”
Chưa đợi ta đáp, chàng đã đưa một chiếc đèn tới trước mặt ta, khóe mắt cong cong, mỉm cười: “Chẳng phải đã nói, tối nay chúng ta cùng thả đèn sao?”
Tim ta khẽ ấm lại, đón lấy chiếc đèn sen xinh xắn, hỏi: “Đèn của chàng viết điều ước gì vậy?”
Chàng lập tức giấu đèn ra sau lưng, vành tai hơi ửng hồng: “Không được xem.”
“Keo kiệt.”
Ta cười khẽ, đẩy đèn ra xa, hai tay chắp lại:
“Còn ta, ta ước chàng ngày sau thi đỗ, tiền đồ rạng rỡ, cả nhà họ Dư trên dưới bình an khỏe mạnh. A muội gả được người như ý.”
“Phải rồi, năm sau ruộng được mùa thêm hai thành, gà vịt đẻ trứng nhiều hơn một ít…”
Chàng cười ta tham lam.
15
Nguyện vọng của ta hình như đã linh nghiệm.
Ngày Đông chí ấy, kỳ thi mùa thu công bố bảng vàng.
Dư Hữu Niên đậu cử nhân, tiểu viện cũ kỹ của nhà họ Dư, bậc cửa suýt nữa bị đạp sập vì người đến chúc mừng.
Hàng xóm láng giềng, quen cũng như không quen, đều xách trứng gà rau xanh đến chia vui.
Ta bận rộn tiếp đón khách khứa, nhìn cảnh tượng náo nhiệt ấy mà lòng không khỏi vui mừng.
Nhà họ Dư a, sau này nhất định sẽ càng ngày càng tốt.
Dư Hữu Niên trong chốc lát thành nhân vật đắt giá mười dặm tám làng, không ít người mang theo con gái đến, hoa hồng liễu xanh yểu điệu thướt tha, hoa lệ đến chói mắt.
Giữa đám người, ta nhìn thấy cô nương gặp ở đêm hội đèn.
Là tiểu thư nhà họ Trương ở hiệu tơ lụa, cũng là muội muội đồng môn của Dư Hữu Niên, nàng trang điểm đặc biệt tươi xinh, cài trâm hoa châu ngọc, mỉm cười rạng rỡ trò chuyện với Dư phu nhân.
Ban ngày nhìn gần, người quả như đóa hoa yêu kiều.
Ta mím môi.
Vậy mới đúng chứ, cô nương như thế mới xứng với tân khoa cử nhân.
Chỉ là tên ngốc Dư Hữu Niên này, chẳng nói tiếng nào, đến nhìn chính diện cũng không nhìn nàng ta.
Cô nương ấy cúi đầu thẹn thùng đưa món điểm tâm chính tay mình làm, vậy mà chàng cũng không biết đưa tay đón lấy.
Chẳng lẽ là xấu hổ?
Ta lặng lẽ kéo A muội lui khỏi sảnh hoa.
A muội bĩu môi, nhỏ giọng lầm bầm: “Muội không thích tỷ ấy, muội thích Bạch Lộ tỷ tỷ.”
Tim ta ấm lên, lại có chút chua xót, xoa đầu búi tóc nhỏ của nó: “Đừng nói bậy, nói không chừng… đó là tương lai tẩu tử của muội đấy.”