Chương 2 - Mẹ Trở Về Nhưng Không Tha Thứ
Mẹ ơi… con cũng không thể tha thứ cho chính mình.
Đột nhiên, bà hét lên:
“Lâm Lị Lị! Đứng dậy cho tao! Đừng ở đây giả vờ đáng thương nữa!”
Tôi như không nghe thấy gì, vẫn tiếp tục dập đầu.
“Mày điếc rồi à? Tao bảo mày đứng dậy!”
Mẹ thô bạo túm lấy tôi, kéo cả người tôi dậy khỏi mặt đất.
Bàn tay bà run rẩy, dường như muốn chạm vào vết thương đang rướm máu trên trán tôi, nhưng rồi lại cứng đờ dừng lại giữa không trung.
Tôi rụt rè nhìn bà, trong lòng dấy lên một tia hy vọng mong manh.
Mẹ, mẹ đang đau lòng vì con đúng không?
Có lẽ bà đã nhìn thấu suy nghĩ trong tôi.
Bà không nhìn tôi nữa, chỉ lấy từ trong túi ra một xấp tiền đặt lên bàn, lạnh lùng nói:
“Ở đây có năm vạn tệ. Mày bảo bọn họ xóa hết cái video đó đi.”
“Từ ngày mai trở đi, nếu mày còn dám khóc lóc than thở, để người ta quay chụp rồi tung lên mạng, tao nhất định sẽ không tha cho mày!”
Mẹ đã quyết tâm — dùng năm vạn này để chặt đứt hoàn toàn sợi dây ràng buộc cuối cùng giữa hai mẹ con.
Tôi lắc đầu:
“Mẹ, con không cần tiền. Con chỉ muốn ở bên mẹ thôi.”
“Con có thể làm mọi việc, con tuyệt đối sẽ không—”
Năm chữ “làm mẹ thêm phiền” còn chưa kịp nói ra, thì một người đàn ông dáng vẻ bảnh bao bước xuống từ xe.
Ông ta nói với tôi:
“Cô bé, nếu cháu thật sự yêu mẹ mình, thì hãy nghe lời bà ấy — biến mất khỏi cuộc đời của bà ấy đi.”
“Cháu nghĩ cái video đó chỉ khiến người ta chú ý đến cháu là xong sao?”
“Cháu có biết không, trên mạng có những kẻ tò mò đã moi được địa chỉ và số điện thoại của mẹ cháu. Mỗi ngày bà ấy đều nhận được thư mắng chửi.”
“Mẹ cháu bị dồn đến mức tái phát trầm cảm, suýt nữa nhảy lầu tự tử.”
“Bà ấy đã chết một lần rồi. Giờ cháu còn muốn bám theo bà ấy sao? Cháu nỡ để bà ấy mỗi ngày nhìn thấy cháu là lại nhớ về những điều khiến bà ấy sống không nổi à?”
Giọng ông ta nghiêm nghị, không để cho tôi cơ hội trốn tránh nào.
Nhìn mẹ đang không ngừng rơi nước mắt, tôi như bị sét đánh trúng, đầu óc trống rỗng.
Thì ra, chỉ một câu nói vô tình của tôi — lại trở thành con dao đâm vào tim mẹ.
Tôi nức nở:
“Xin lỗi, xin lỗi, con chưa bao giờ muốn hại mẹ cả…”
Người đàn ông vỗ vai tôi, giọng nhẹ hơn một chút:
“Cô bé, mẹ cháu đã khổ lắm rồi, cháu nên hiểu cho bà ấy.”
Mẹ lạnh lùng nói:
“Anh nói với nó nhiều thế làm gì? Nếu nó thật sự hiểu cho em, đã không phối hợp với đám người kia quay video để kiếm đồng cảm rồi.”
“Nếu không phải anh khuyên, em căn bản sẽ không tới đây. Cả đời này em cũng không muốn nhìn thấy nó nữa!”
“Nhưng… mẹ ơi, chị ấy trông rất buồn mà.”
Một giọng trẻ con mềm mại vang lên.
Sắc mặt mẹ bỗng dịu lại, bà quay người, cúi xuống bế cô bé đang ngồi trên đất lên, dịu dàng dỗ dành:
“Chân Chân, con tỉnh rồi à? Đói chưa? Mẹ mua bánh bao thịt cho con ăn nhé?”
Chân Chân rúc trong lòng mẹ làm nũng:
“Con tỉnh lúc ba xuống xe rồi. Mẹ ơi, con có thể ăn cùng chị ấy không? Chị ấy trông đáng thương quá. Chân Chân muốn giúp chị.”
Giọng mẹ vừa dịu vừa kiên quyết:
“Không được. Nó là sao chổi, ai ở gần nó, người đó sẽ gặp họa. Con tránh xa ra.”
Chân Chân có vẻ bối rối:
“Nhưng… chị ấy chẳng phải là con gái của mẹ sao?”
“Chân Chân, nghe lời mẹ, đừng khiến mẹ lo lắng nữa, được không?”
Giọng mẹ lúc này đã mang theo sự van nài.
Chân Chân gật đầu, rồi quay sang nháy mắt với tôi:
“Chị ơi, em xin lỗi nhé. Em không thể giúp chị được đâu. Em không thể khiến mẹ lo. Nếu không, ba sẽ đánh mông em mất.”
Người đàn ông bật cười, phối hợp nói:
“Tất nhiên rồi, trong nhà phải nghe lời mẹ. Mẹ nói đông thì không được đi tây.”
Chân Chân phụng phịu:
“Mẹ ơi, ba xấu lắm. Tối nay đừng cho ba vào phòng mình ngủ nữa!”
Mẹ bị họ chọc cười đến mức khóe mắt cong cong, ánh cười rạng rỡ nơi đuôi miệng khiến bà trông sống động và hạnh phúc hơn bao giờ hết.
Thì ra, mấy năm nay mẹ đã có một người chồng mới và một đứa con mới.
Suốt cả quá trình, mẹ không hề nhìn tôi lấy một lần.
Tôi ngẩn ngơ đứng tại chỗ, ngón tay vô thức gãi vào mép tay áo đã sờn.
Thì ra, trong thế giới của mẹ, đã không còn chỗ cho tôi từ lâu rồi.
Nhưng khi nhìn vào đôi mắt sáng long lanh của mẹ, tôi lại không kìm được mà thấy vui mừng.
Thật tốt quá — cuối cùng mẹ cũng có một mái nhà.
Gió đầu thu mang theo hơi lạnh khẽ lùa qua.
Tôi xoa xoa đôi tay đang dần lạnh buốt, bước lên một bước, cố gắng lấy lòng:
“Mẹ ơi, em gái dễ thương quá, con có thể ôm em một chút được không?”
Nụ cười trên môi mẹ lập tức tan biến, "Lâm Lị Lị, mày định làm gì nó?”
“Tao cảnh cáo mày, tránh xa nó ra! Nếu Chân Chân có mệnh hệ gì, tao nhất định sẽ bắt mày phải trả giá!”
Nhìn dáng vẻ cảnh giác đến cực độ của mẹ, tôi hoảng loạn giải thích:
“Không phải đâu, con không định làm gì cả, con chỉ là…”
Mẹ không buồn nghe hết, ngắt lời bằng giọng lạnh lùng, đầy chán ghét:
“Đủ rồi! Lâm Lị Lị, hôm nay tao đến chỉ để nói rõ mọi chuyện. Từ giờ tự lo lấy thân đi.”