Chương 8 - Mẹ Tôi Và Những Giấc Mơ Chưa Từng Đến
“Tôi là mẹ ruột của con bé!”
“Ơ? Thật sao? Tôi cứ tưởng bốn người họ là một gia đình…”
Mẹ tôi nhìn theo hướng ánh mắt của phóng viên.
Bên trái tôi là bố tôi, bên phải là dì Tiêu, dì nắm tay Thịnh Noãn Noãn.
Nhìn chẳng khác nào một gia đình bốn người.
Và khoảnh khắc ấy, bà hoàn toàn sụp đổ:
“Tôi mới là mẹ ruột của nó!”
Ngay khoảnh khắc đó, dì Tiêu buông tay tôi ra, nhẹ nhàng đẩy tôi và bố về phía mẹ:
“Đi đi, tụi dì sẽ chờ ở bên kia.”
Lần đầu tiên trong đời, tôi chủ động giữ lấy tay dì:
“Mẹ ơi, đừng đi.”
Dì Tiêu sững người, đôi mắt lập tức đỏ hoe.
Tôi nhìn thẳng vào ống kính, tự hào giới thiệu:
“Đây là mẹ tôi.”
“Tất nhiên… người kia cũng là mẹ tôi.”
“Tôi có hai người mẹ — một người đã sinh ra tôi.”
“Và một người, dù tôi chẳng có gì trong tay, vẫn yêu tôi vô điều kiện.”
“Chính bà ấy đã cho tôi một cuộc đời thứ hai.”
“Và tôi muốn nói với mẹ rằng — con thật sự rất yêu mẹ.”
Phóng viên lập tức quay camera về phía dì Tiêu:
“Xin hỏi, chị đã nuôi dạy được một cô con gái tuyệt vời như thế, có thể chia sẻ kinh nghiệm không ạ?”
Dì Tiêu thoáng lúng túng, nhưng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh.
Một năm… thật sự có thể thay đổi rất nhiều thứ.
Tôi không còn chôn mình trong nỗi tuyệt vọng.
Dì Tiêu thì đã mang một khí chất hoàn toàn khác — dịu dàng mà kiên cường.
Từ ngày rời xa điện thoại và những video ngắn vô nghĩa, bà bắt đầu đọc sách, tập thể dục, đi du lịch. Gần đây còn cùng tôi học trang điểm.
Quan trọng nhất, bà đã bắt đầu viết kịch bản phim ngắn và kiếm được khoản tiền đầu tiên từ chính tay mình.
Mẹ tôi kinh ngạc nhận ra — người phụ nữ mà bà từng mỉa mai là “vợ trẻ ngu ngốc” — nay lại mang một nét cuốn hút lạ kỳ.
Không phải nhờ ngoại hình, mà là vì bà như một đóa sen nở rộ giữa bùn lầy.
Dì Tiêu hơi ngại ngùng, đối mặt với ống kính:
“Tôi thực ra cũng không học hành gì nhiều, chẳng nói được điều to tát.”
“Nhưng tôi xin mượn một câu nói của người khác…”
‘Cho phép hoa nở thành hoa, cây lớn thành cây.’ ‘Chúng ta tán thưởng thiên tài, cũng đừng quên vỗ tay cho sự bình thường.’
Ngay sau khi cuộc phỏng vấn được phát sóng, lập tức gây bão trên mạng xã hội.
Có người “đào” lại quá khứ của tôi, chỉ trích mẹ tôi vì cách dạy dỗ quá khắc nghiệt.
Cũng có người mắng tôi yếu đuối, vô ơn, đẩy mẹ ruột vào vòng xoáy dư luận.
Nhưng với chúng tôi, những điều đó chẳng đáng bận tâm.
Chặng đường phía trước còn rất dài — sao phải sợ vài lời bàn tán?
20
Cuối cùng, tôi chọn Đại học Thanh Hoa.
Cuộc sống đại học rất bận rộn, nhưng tôi vẫn dành thời gian thành lập một câu lạc bộ hỗ trợ tâm lý cho người trầm cảm — hoàn toàn miễn phí.
Có lần mẹ tôi âm thầm đến thăm tôi, biết chuyện thì vô cùng phản đối:
“Thanh Thanh, mẹ hiểu con muốn giúp đỡ người khác.”
“Nhưng xung quanh con toàn là thiên tài, con không có lợi thế về trí tuệ.”
“Giờ điều quan trọng nhất là học hành, mấy chuyện khác để sau.”
Tôi đang bận nhắn tin cho dì Tiêu, chỉ hờ hững đáp vài câu “vâng ạ”.
Mẹ tôi im lặng một lúc rồi đột ngột lên tiếng:
“Có thể bây giờ con thấy bà ấy chỉ cho con một chút tình mẫu tử nhỏ bé.”
“Nhưng sau này khi con bước vào giới học thuật, bà ấy không thể cho con mối quan hệ hay tài nguyên gì cả.”
“Về phần này, mẹ có thể giới thiệu vài người…”
Tôi ngước mắt nhìn thẳng vào bà, ngắt lời:
“Tình yêu ‘nhỏ bé’ của mẹ ấy từng kéo con ra khỏi mép vực tử thần.”
“Mẹ vẫn không biết đêm mẹ gửi con đến nhà dì ấy, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, đúng không?”
“Nhớ không, hôm đó con từng hỏi mẹ một điều…”
Khoảnh khắc đó, mẹ tôi như bị sét đánh.
Ký ức như con sóng lớn trào đến, nhấn chìm bà.
Con gái bà từng hỏi gì ấy nhỉ?
À, đúng rồi…
“Mẹ có bao giờ kiểm tra thuốc của con không?”
21
Từ hôm đó trở đi, mẹ tôi không bao giờ đến trường tìm tôi nữa.
Nghe nói, bà từng lén hỏi bố tôi rằng: nếu bà chịu quay về, liệu ông có bỏ dì Tiêu không?
Bố tôi hoảng hốt xua tay:
“Đừng nói đùa. Nghĩ đến thôi cũng không dám.”
Giờ đây, dì Tiêu đã không còn là người phụ nữ ngày xưa.
Bà nắm trong tay loạt kịch bản phim hot, năng lực kiếm tiền ngày càng vượt trội.
Xung quanh bà không thiếu người ngưỡng mộ — cả nam lẫn nữ.
Mùa hè năm đó, tôi về nhà nghỉ và đi dạo phố cùng dì Tiêu, vô tình gặp mẹ tôi.
Hai người đứng cạnh nhau, hoàn toàn đối lập.
Một người tự tin rạng rỡ, ánh mắt ngập tràn sinh khí.
Người còn lại tóc đen lẫn sợi bạc, trông mệt mỏi, tiều tụy.
Nghe nói, trường học đã vài lần cảnh báo bà về phương pháp dạy học.
Nếu bà vẫn tiếp tục cổ xúy cạnh tranh và so sánh, có thể sẽ bị buộc nghỉ hưu sớm.
Mẹ chỉ lặng lẽ nhìn tôi với ánh mắt phức tạp, rồi im lặng rời đi.
Sau này, tôi lấy được học vị tiến sĩ, và chính thức làm việc trong một viện nghiên cứu.
Từ năm đó, tôi bắt đầu chuyển tiền trợ cấp hàng tháng cho mẹ.
Không quá nhiều, nhưng cũng chẳng ít.
Có lần, mẹ gọi điện cho tôi, giọng run rẩy cầu khẩn:
“Thanh Thanh, mẹ không thiếu tiền… con có thể về thăm mẹ một chút không?”
“Mẹ không cần tiền, chỉ cần con thôi.”
Tôi lạnh nhạt đáp:
“Mẹ từng cho con rất nhiều…”
“Nhưng lại không phải điều con cần.”
“Thậm chí, mẹ còn đẩy con xuống đáy vực.”
Nhiều năm sau, tôi tham gia một buổi phỏng vấn trên truyền hình.
Lúc ấy, tôi đã có thể bình thản kể về những tháng ngày tăm tối mình từng trải qua.
Người dẫn chương trình hỏi tôi: “Điều gì đã giúp bạn vượt qua quãng thời gian ấy?”
Tôi nhìn thẳng vào máy quay, ánh mắt dịu dàng mà kiên định:
“Tôi vừa giành lấy sự sống, cũng vừa tìm cách chiến thắng.”
“Đã từng đến sát cái chết, và rồi gặp lại cuộc đời.”
“Tôi cho phép bản thân được ngã xuống bùn lầy, cũng tự chúc mừng mình có ngày nở hoa vươn lên từ mặt đất.”
“Tôi muốn gửi lời tôn vinh đến tất cả những ai đang chiến đấu với số phận đến cùng.”
— Hết —