Chương 7 - Mẹ Tôi Và Những Giấc Mơ Chưa Từng Đến

18

Những ngày sau kỳ thi đại học thật sự rất vui vẻ.

Chúng tôi đi du lịch, ca hát, trồng hoa, bơi lội — làm tất cả, trừ việc nghĩ đến điểm số.

Theo lời dì Tiêu thì:

“Nghĩ cũng chẳng ích gì.”

Nhưng đôi khi, chính khi không trông đợi gì, kết quả lại vượt xa mong đợi.

Trước ngày công bố điểm thi, điện thoại đổ chuông:

“Xin chào, có phải em là Thịnh Thanh Thanh không? Cô gọi từ phòng tuyển sinh của Đại học Thanh Hoa…”

Ngay sau đó là liên tiếp các cuộc gọi từ những trường đại học danh tiếng khác.

Bố tôi thì vẫn giữ vẻ điềm tĩnh:

“Cũng… bình thường thôi mà.”

“Hồi xưa bố cũng từng trải qua cảm giác này…”

Chưa kịp nói hết câu, một chiếc bánh bao đã bị dì Tiêu nhét thẳng vào miệng ông:

“Ai quan tâm anh từng trải qua cái gì?!”

“Thanh Thanh giỏi quá rồi!”

“Muốn thưởng gì nào? Dì mua hết cho con!”

Ngày công bố điểm thi, dì Tiêu trợn tròn mắt:

“723 điểm?!”

“Trời ơi, thế này chắc là thủ khoa rồi!”

Bố tôi vẫn giữ phong thái điềm đạm:

“Chắc không đến mức đó đâu… nhưng điểm này là rất cao rồi…”

Còn chưa nói xong, Thịnh Noãn Noãn đã bịt mắt lại.

Một cái xíu mại nguyên cục được nhét thẳng vào miệng ông, nóng đến mức khiến bố tôi chảy nước mắt.

Dì Tiêu vỗ tay, hỏi tôi:

“Đây là điểm cao nhất con từng đạt được đúng không?”

Tôi ngơ ngác gật đầu:

“Cũng gọi là vượt kỳ vọng.”

Dì Tiêu chắc nịch:

“Vậy thì đúng là thủ khoa rồi.”

“Là thủ khoa của chính con.”

“Cũng là thủ khoa của cả nhà mình.”

19

Ngày trở lại trường, nhà trường công bố bảng điểm.

Tôi đứng đầu toàn khối với 723 điểm.

Người cao điểm nhất lớp tên lửa là 700 điểm.

Mẹ tôi như phát điên, chạy tới nhìn chằm chằm bảng điểm, tìm tên Thẩm Trân:

“Sao lại không có tên con bé?”

“Không thể nào…”

Hiệu trưởng nhận được tin, thông báo: Thẩm Trân đã ra nước ngoài.

Do chịu áp lực kéo dài, cô ấy đã mắc chứng mất ngủ, đau đầu…

Gia đình Thẩm Trân có điều kiện, không nỡ để con tiếp tục quay cuồng với áp lực thi cử trong nước, nên đã cho cô sang nước ngoài học đại học.

Mẹ tôi đứng thất thần.

Ánh mắt bà nhìn tôi đầy phức tạp — vừa có niềm tự hào, vừa lẫn tiếc nuối, và xen cả chút hối hận mơ hồ.

Một lúc sau, bà mới mở miệng:

“Tốt lắm, không hổ là con gái của mẹ.”

Tôi còn chưa kịp phản hồi thì đã có phóng viên bước tới:

“Chào bạn Thịnh Thanh Thanh, là thủ khoa của trường năm nay, bạn có sẵn sàng nhận phỏng vấn không?”

“Nếu được, mong bố mẹ bạn cũng chia sẻ đôi điều.”

Mẹ tôi lập tức chỉnh lại giọng, định kéo tôi đi:

“Đi nào, mình ra phỏng vấn một chút.”

Tôi theo phản xạ lùi lại một bước.

Phóng viên nghi hoặc quay sang hỏi bà:

“Chị là…?”