Chương 5 - Mẹ Tôi Và Những Giấc Mơ Chưa Từng Đến
12
Trái ngược hoàn toàn là cảm xúc ngày càng bất ổn của mẹ tôi.
Ban đầu, bà đầy tự tin, chờ đợi tôi sẽ quay lại lớp của bà.
Nhưng bà chờ mãi cũng không thấy tôi xuất hiện.
Thậm chí, ngay cả trong khuôn viên trường, tôi cũng luôn tránh né bà.
Còn đến tiết Toán của bà thì khỏi nói — tôi trốn thẳng vào văn phòng cô Tôn để ngồi làm bài một mình.
Cuối cùng, một ngày nọ, mẹ tôi không thể chịu nổi nữa.
Bà lần đầu tiên phá lệ, kết thúc tiết học sớm rồi chặn tôi ngay trước cửa văn phòng, giọng đầy tuyệt vọng:
“Thịnh Thanh Thanh, con định đoạn tuyệt với mẹ mãi mãi đấy à?”
“Mẹ đã làm gì khiến con căm ghét mẹ đến vậy?”
Tôi không trả lời.
Bà túm chặt tay tôi, móng tay cắm sâu vào da thịt tôi:
“Mẹ thấy rồi, con đã khá hơn nhiều.”
“Mẹ thấy con nói chuyện với cô Tôn, với các bạn cùng lớp… Con nói với mẹ vài câu cũng được mà, được không?”
Nói đến cuối, giọng bà bắt đầu có chút van nài.
Nhưng thật ra bà không biết, tôi không phải đang giận dỗi.
Chỉ là mỗi lần đối diện với bà, tôi lại vô thức căng thẳng, và không thể thốt ra lời.
Cuối cùng, bà đưa cho tôi một xấp giấy:
“Nếu không nói được thì con viết ra cho mẹ xem cũng được.”
“Hôm nay mẹ mang cơm cho con rồi, là món con thích nhất — gà nấu măng chua.”
“Trưa nay ăn chung với mẹ được không?”
Tôi hơi bối rối.
Đã từng, tôi mơ ước biết bao lần mẹ có thể đối xử với tôi như vậy.
Nhưng khi điều đó thực sự xảy ra, tôi lại cảm thấy… có lẽ mình không còn cần nữa.
Cuối cùng, tôi chỉ dứt khoát rút tay lại, không ngoảnh đầu mà bước đi.
Nhưng có vẻ bà vẫn chưa từ bỏ.
Cuối tuần là ngày tôi đến gặp bác sĩ tâm lý.
Bố, dì Tiêu và Noãn Noãn cùng đi với tôi.
Sau khi rời bệnh viện, cả nhà cùng đi dạo trung tâm thương mại, ăn trưa.
Nhẹ nhàng tận hưởng cả một ngày dài, cuối cùng ngồi bên bờ sông, mỗi người cầm một cây kem.
Cả nhà đồng loạt đung đưa chân, nhìn ngắm hoàng hôn.
Dì Tiêu lên tiếng, có chút do dự:
“Mẹ ruột của con…”
Tôi vẫn nhìn thẳng ra mặt sông, giọng điềm tĩnh:
“Con biết, mẹ đã đi theo tụi mình cả ngày.”
Chuyện như vậy, trước đây là không thể xảy ra.
Trước kia, mỗi lần mẹ đưa tôi đi khám, là phải tính toán “hiệu suất thời gian”.
Đi lại mất hai tiếng, chờ khám nửa tiếng — vừa đủ để tôi hoàn thành một đề thi.
Tốt nhất là làm xong sớm, còn thời gian học thêm vài từ vựng.
Ăn uống thì không có cửa — mỗi lần chỉ mua hai cái bánh kẹp thịt trên đường, vừa đi vừa ăn vừa làm bài.
Tôi từng nhiều lần cầu xin bà cho mình nghỉ ngơi một chút.
Nhưng thứ tôi nhận lại chỉ là sự từ chối lạnh lùng:
“Con đi khám bệnh đã là lãng phí thời gian rồi.”
“Lúc con đang khám, người khác đang học. Mỗi tuần mất một ngày, một năm mất 52 ngày.”
“Con nghĩ người khác sẽ không bỏ xa con sao?”
13
Nói ra thì lạ, dù thời gian học của tôi bây giờ ít hơn trước, nhưng hiệu quả học lại tốt một cách bất ngờ.
Mỗi ngày tôi đều tràn đầy năng lượng.
Khả năng ghi nhớ và tập trung cũng dần trở lại thời kỳ đỉnh cao.
Rất nhanh, kỳ thi thử lần hai trước kỳ thi đại học cũng đến.
Kỳ thi thử đầu tiên, vì sức khỏe chưa ổn định nên bố tôi đã xin phép cho tôi không tham gia.
Còn lần này, chính tôi là người chủ động nói:
“Con muốn thi.”
Trước kỳ thi, dì Tiêu an ủi tôi:
“Chúng ta cứ tham gia là chính, thi thế nào cũng được.”
“Con đừng tự tạo áp lực quá lớn cho bản thân.”
Ba ngày sau kỳ thi, điểm được công bố.
Lớp tên lửa vẫn giữ vững vị trí lớp có điểm trung bình cao nhất.
Nhưng điều khiến ai nấy đều sốc — người đứng đầu toàn khối lại là học sinh lớp 2.
Thẩm Trân tụt xuống hạng nhì.
Cô Tôn xúc động đến mức không giấu nổi niềm vui:
“Thịnh Thanh Thanh, em giỏi quá!”
Mẹ tôi khi nhìn thấy bảng điểm, hoàn toàn không ngồi yên được nữa.
Bà chủ động đến tìm tôi:
“Về lại lớp tên lửa đi con.”
“Chỉ còn một tháng nữa là thi đại học rồi, không còn thời gian cho con bướng bỉnh nữa đâu.”
“Mẹ xin lỗi con, được không?”
“Đừng dùng tiền đồ của con để trút giận nữa.”
Tôi cúi đầu, tránh ánh mắt của bà.
Trong đầu nhớ lại lời bác sĩ tâm lý từng dạy:
“Thứ bạn luôn né tránh chính là nguồn gốc áp lực.”
“Bạn có thể không giao tiếp bằng ánh mắt, nhưng hãy thử giao tiếp bằng lời nói.”
Vậy nên sau bao ngày im lặng, tôi nói với mẹ câu đầu tiên:
“Mẹ chỉ sợ kỳ thi đại học này, người đứng đầu trường lại không phải do mẹ dạy ra, đúng không?”
14
Chỉ trong một ngày, chuyện tôi từ chối quay về lớp tên lửa đã lan khắp trường.
Có người bàn tán:
“Cô Trần ép con bé quá rồi.”
“Suýt chút nữa hủy hoại một học sinh giỏi.”
Mẹ tôi thì gào lên trong tuyệt vọng:
“Nó là máu thịt của tôi, tôi có thể làm tổn thương ai chứ không bao giờ làm hại nó!”
Nhưng vô ích.
Sự tự cảm động của bà không thể khiến tôi quay lại.
Thế là mẹ tôi dồn toàn bộ tâm huyết vào bồi dưỡng Thẩm Trân.
Bà như muốn dùng kết quả của Thẩm Trân để chứng minh mình đúng, cũng là để vả thẳng vào mặt tôi.
Nhiều lần, tôi gặp Thẩm Trân ngoài hành lang.
Mắt cô ấy đỏ ngầu, đầy tia máu.
Miệng lẩm nhẩm không ngừng, đang học thuộc lòng mẫu văn tiếng Anh.
Tôi lấy hết dũng khí để chặn cô lại:
“Tôi không cạnh tranh với cậu để giành vị trí đầu khối.”
“So đo và ganh đua, không giúp ai thật sự giỏi hơn cả.”
Thẩm Trân chỉ khẽ cười với tôi, rồi vội vã bỏ đi.
Nhìn bóng lưng cô ấy, tôi như thấy lại chính mình ngày xưa — hốt hoảng, ngơ ngác, và đơn độc.
15
Nửa tháng trước kỳ thi đại học, trường tổ chức lễ trưởng thành cho toàn bộ học sinh lớp 12.
Đó là một trong số ít thời điểm mọi người được thả lỏng thật sự.
Tôi ngồi trong đám đông, xem mọi người vui chơi.
Bỗng mẹ tôi ôm một bó hoa, chen qua dòng người đông đúc, đến bên cạnh tôi:
“Thanh Thanh, mẹ chúc con sinh nhật tuổi 18 vui vẻ.”
“Từ giờ con là người lớn rồi.”
“Mình quên hết những chuyện không vui trước đây, được không?”
Mọi người xung quanh lập tức im phăng phắc.
Một lúc sau, có bạn thân ngồi gần tôi lên tiếng dè dặt:
“Cô Trần ơi, năm nay Thanh Thanh mới 17 tuổi mà…”
Mẹ tôi lập tức tròn mắt, như chợt nhớ ra điều gì đó.
Tôi khẽ nhếch môi đầy mỉa mai:
“Mẹ quên rồi à?”
“Hồi nhỏ, mẹ nói phải để con ‘thắng ngay từ vạch xuất phát’.”
“Nên con phải học sớm một năm…”
Mẹ tôi á khẩu, không nói được lời nào, nhưng cũng không muốn thừa nhận mình quên chuyện này.
Vì thế, bà gượng gạo nhét bó hoa vào tay tôi:
“Sớm một năm hay muộn một năm thì có gì khác đâu.”
Nói xong, bà xoay người bỏ đi, trông như chạy trốn.
Bó hoa ấy, tôi chẳng hề lưu luyến, cứ để nguyên trên ghế.