Chương 4 - Mẹ Tôi Và Những Giấc Mơ Chưa Từng Đến

“Cảm ơn cả Thanh Thanh nhé, tụi mình được ăn ké nè.”

Tôi có hơi lúng túng.

Tôi vốn là kiểu người lạnh lùng, ít giao tiếp với bạn bè trong lớp.

Đây là lần đầu tiên tôi trở thành trung tâm của đám đông, cũng là lần đầu tiên chia sẻ đồ ăn với người khác.

Trái ngược với không khí ấm áp ấy là hình ảnh mẹ tôi trên bục giảng, đang đứng nhìn chằm chằm mấy hộp sushi, mặt xanh như tàu lá.

Lúc này, có bạn hỏi tôi:

“Thanh Thanh, dì ấy là ai thế?”

Tôi còn chưa kịp đáp, dì Tiêu đã tự nhiên lên tiếng:

“Dì là người giúp việc của nhà con bé.”

Mẹ tôi lập tức bật cười khẩy một tiếng.

Nhưng dì Tiêu chỉ mỉm cười, nắm tay tôi nhẹ nhàng, ra hiệu không cần phải giải thích gì thêm.

10

Không xa lắm, ánh mắt mẹ tôi vẫn đầy vẻ giễu cợt.

Tôi vô thức bật ra:

“Cô ấy không phải giúp việc!”

Có bạn tò mò không ngừng hỏi tới: “Thế rốt cuộc là ai?”

Tôi mấp máy môi mấy lần, nhưng hai từ kia mãi không nói thành tiếng.

Đúng lúc ấy, một cái đầu nhỏ ló ra ở cửa lớp.

Tôi nhẹ nhõm hẳn, kéo Thịnh Noãn Noãn lại, lớn tiếng giới thiệu:

“Đây là em gái tôi.”

“Còn đó là mẹ của em tôi — vợ của bố tôi.”

Cả lớp lập tức im bặt.

Có người nhìn về phía mẹ tôi, ánh mắt đầy ẩn ý.

Mẹ tôi giận đến mức mặt mũi tím tái, quát to:

“Thịnh Thanh Thanh!”

Tôi giật mình, theo bản năng nắm chặt vạt áo của dì Tiêu.

Mẹ tôi càng tức, sải bước từ bục giảng xuống, đi thẳng về phía tôi.

Ngay lúc đó, giọng nói dè dặt của hiệu trưởng vang lên:

“…Cô Trần, cô đang làm gì vậy?”

Mẹ tôi lập tức dừng bước, cố nặn ra một nụ cười:

“Ôi, thầy hiệu trưởng đến khi nào thế?”

Hiệu trưởng nghiêng người, để lộ cô giáo chủ nhiệm lớp 2 — cô Tôn:

“À, Thịnh Thanh Thanh vừa làm một bài kiểm tra, kết quả đủ vào lớp tên lửa rồi.”

“Nhưng bạn ấy có nguyện vọng được vào lớp 2.”

“Tôi vừa trao đổi với cô Tôn, cô ấy không có vấn đề gì cả.”

Cô Tôn mỉm cười dịu dàng với tôi:

“Em cứ để bàn ghế ở đây, mang theo cặp rồi đi với cô.”

“Cô sẽ gọi hai bạn nam giúp em chuyển bàn ghế…”

Chưa nói hết câu, giọng mẹ tôi đã vang lên chói tai:

“Chuyển lớp? Ai cho phép?”

“Mẹ là mẹ con, con không bàn trước với mẹ mà lại đi thương lượng với người ngoài?!”

Giọng bà đầy chất vấn, còn pha lẫn chút tổn thương.

Còn tôi chỉ cúi đầu, xách cặp lên, giọng rất nhỏ:

“Ở trong lớp của mẹ, con không cảm thấy mình là con người.”

“Chỉ toàn là phủ định, từ đầu đến cuối.”

Nói xong, tôi kéo tay dì Tiêu và Thịnh Noãn Noãn rời đi.

Sau lưng là tiếng mẹ tôi đầy sửng sốt:

“Chỉ vì chuyện này thôi sao?”

“Thịnh Thanh Thanh, con có biết ‘biết xấu hổ là dũng khí’ không?!”

“Lớp 2 cũng là mẹ dạy toán! Có bản lĩnh thì đừng học luôn đi!”

11

Và đúng như bà muốn.

Môn toán của mẹ, tôi không học một tiết nào.

Cô Tôn lo lắng:

“Cô Trần là giáo viên dạy toán giỏi nhất khối đấy.”

“Thanh Thanh, đừng cố chấp quá.”

“Chuyện này liên quan đến tương lai của em mà.”

Trong lúc căng thẳng nhất, bố tôi ra tay.

Năm xưa ông thi đại học đạt điểm tuyệt đối môn toán.

Từ đại học đến thạc sĩ, tiến sĩ… đều theo ngành toán.

Bố bắt đầu dành ra 3 tiếng mỗi tối để kèm tôi học toán.

Tôi cảm nhận rõ sự mệt mỏi sau một ngày làm việc của ông.

Ông cũng cảm nhận được sự xa cách của tôi.

Từ sau khi bố mẹ ly hôn, tôi và ông chưa từng nói chuyện tử tế.

Giữa chúng tôi là một mối quan hệ khách sáo, kỳ lạ và đầy gượng gạo.

Cho đến một đêm, tôi luyện đề đến 2 giờ sáng, cảm thấy hơi đói nên rón rén ra ngoài kiếm gì ăn.

Đang cầm bánh mì lên thì giọng bố khàn khàn vang lên:

“Đói à? Bố nấu mì cho con nhé.”

Tôi giật nảy mình, lúc đó mới phát hiện ông đang quấn một cái chăn, ngủ tạm bợ trên ghế sofa.

Tôi bối rối từ chối:

“Không cần đâu, con ăn bánh mì là được rồi.”

Bố tôi có vẻ hơi đau đầu, đưa tay day mạnh thái dương:

“Không sao đâu, nấu nhanh lắm.”

“Bố mới học được món mì dưa cải nấu với thịt từ dì Tiêu.”

Vừa nói, ông vừa hấp tấp chạy vào bếp như sợ chậm một giây là tôi sẽ nhét luôn bánh vào miệng.

Tôi vừa buồn cười vừa cảm động, đành đặt lại bánh xuống rồi đi theo vào bếp:

“Bố ngủ ở sofa từ khi nào vậy?”

Ông vừa tập trung thái thịt, vừa trả lời, cuối cùng thành công cho ra một bát “mì sợi cỡ xà ngang”:

“À, hồi bố học cấp ba cũng hay bị đói khuya.”

“Nghĩ chắc con cũng vậy.”

“Không ngờ con giỏi chịu đói thật, hai tuần rồi mới lần đầu mò ra tìm đồ ăn…”

Tôi sững người.

Thì ra… suốt hai tuần qua ông đã ngủ ở sofa chỉ vì… sợ tôi đói?

Rất nhanh sau đó, một tô mì nóng hổi với dưa cải và thịt được đặt trước mặt tôi.

Tôi gắp một đũa bỏ vào miệng, rồi bỗng khựng lại.

Bố nhìn tôi đầy mong đợi:

“Ngon không con?”

Tôi cố nuốt phần mì trong miệng xuống, miễn cưỡng giơ ngón tay cái:

“Ngon lắm ạ.”

Bố tôi vô cùng tự hào, hí hửng gắp một đũa nếm thử.

Khoảnh khắc sau, ông cũng khựng lại:

“Hỏng rồi, bố nhầm đường thành muối…”

Ông rầu rĩ cúi đầu:

“Thôi, đừng ăn nữa.”

Tôi tiếp tục cúi đầu gắp mì:

“Không sao đâu, vị rất… đặc biệt.”

Bố ngồi đối diện, lặng lẽ nhìn tôi ăn mì.

Một lúc lâu sau, ông đột ngột lên tiếng:

“Bố xin lỗi.”

Tôi lắc đầu:

“Thật mà, không đến mức dở lắm đâu…”

Bố giơ tay xoa nhẹ đầu tôi:

“Bố xin lỗi vì đã không làm tròn trách nhiệm của một người cha.”

Bố nói, không phải là ông không quan tâm đến tôi.

Nhưng từ sau khi ly hôn với mẹ, bà đã đổi số điện thoại của tôi.

Ông không thể liên lạc.

Mỗi lần gọi cho mẹ và nói muốn gặp tôi, mẹ chỉ lạnh lùng đáp:

“Con gái tôi sống rất tốt, chỉ là ghét anh.”

“Nó không muốn nhìn thấy anh nữa.”

Thế nên, cho đến khi tôi phải nhập viện, ông mới biết bệnh tình tôi đã trở nặng đến mức nào.

Tôi ăn mì từng muỗng lớn, nước mắt từng giọt rơi vào trong tô.

Tất cả sự xa cách và oán trách, tại giây phút ấy… đều tan vỡ.

Bố khẽ nói:

“Có thể giờ con vẫn chưa hiểu, vì sao bố lại rời khỏi mẹ con để lập gia đình với dì Tiêu…”

Tôi ngắt lời ông:

“Không, con hiểu.”

Là bộ bát đũa màu hồng được mua riêng cho một đứa con gái chưa từng gặp mặt.

Là những bữa cơm đầy đủ dinh dưỡng được mang đến tận trường.

Là những clip giải trí rẻ tiền mà không biết từ khi nào dì đã dừng xem.

Từ lúc tôi bắt đầu ôn thi đại học, dì Tiêu không còn cắm mặt vào điện thoại lướt mấy video ngắn nhảm nhí nữa.

Để tạo môi trường học tập tốt cho tôi, dì thậm chí cố gắng đọc sách giấy — thứ khiến dì chỉ mới nhìn đã muốn ngủ.

Lúc đầu, dì đọc được hai trang là bắt đầu ngáy khò khò.

Cho đến một ngày, tôi đưa dì cuốn Số phận của Thái Sùng Đạt rồi ngại ngùng bỏ chạy.

Dì Tiêu khó hiểu mở sách ra, nhìn thấy một câu được gạch nổi bật bằng bút dạ quang:

“Ràng buộc và ý nghĩa là mỏ neo của tâm hồn con người.”

Bên cạnh là dòng chữ nhỏ của tôi:

“Gửi đến chiếc mỏ neo của riêng em.”

Dì lén lau khóe mắt, giả vờ thờ ơ:

“Câu này… cũng hay ra phết đấy chứ.”

Có lẽ từ ngày hôm đó, dì bắt đầu cảm nhận được niềm vui trong việc đọc sách.

Không khí học tập trong nhà tôi, từ đó, chưa bao giờ yên tĩnh và nghiêm túc đến vậy.