Chương 1 - Mẹ Tôi Và Những Giấc Mơ Chưa Từng Đến

Mẹ tôi là giáo viên ưu tú cấp tỉnh.

Trước kỳ thi đại học, tôi bị tái phát trầm cảm.

Bà tưởng mình hài hước:

“Thật sự mẹ không có thời gian rảnh để chơi mấy trò con nít với con.”

Rồi quay người đi bồi dưỡng cho mấy học sinh giỏi chuẩn bị thi Thanh Hoa, Bắc Đại.

Tôi bị vứt trước cửa nhà bố — người đã ly hôn với mẹ và có gia đình mới.

Một người phụ nữ “quê mùa” hất cằm nhìn tôi:

“Ố dô, đứng đó làm gì đấy?”

“Tự đi lấy bát mà ăn cơm.”

“Bộ bát đũa màu hồng là của mày đó.”

1

Trước kỳ thi đại học, tôi bị tái phát trầm cảm.

Mẹ đưa tôi đi bệnh viện gần một tháng thì chịu hết nổi.

Bà vơ vội mấy bộ quần áo nhét vào vali, sau đó kéo tôi lên xe.

Tôi mềm nhũn như bãi bùn, ngồi bệt ở ghế sau.

Mẹ vừa lái xe, vừa lẩm bẩm:

“Con gái học hành đã không có lợi thế, phải cố gắng gấp đôi con trai.”

“Yếu đuối như vậy thì làm nên trò trống gì?”

“Hở ra là kêu tái phát trầm cảm, sau này đi làm cũng định nói vậy với sếp à?!”

Tôi chẳng muốn nói một lời.

Mẹ nhìn thấy gương mặt vô cảm của tôi qua gương chiếu hậu, lập tức nổi khùng:

“Được rồi, đủ rồi đấy! Con định giận mẹ mãi à?”

“Thật sự tức mẹ à? Mẹ là mẹ ruột của con đấy!”

“Lúc đi học, ai mà chưa từng bị mắng?”

Bà đang nói đến chuyện xảy ra mấy hôm trước trong lớp.

Mẹ tôi cũng là giáo viên dạy toán kiêm chủ nhiệm lớp của tôi.

Hôm đó trong giờ học, bà đặt một câu hỏi rồi gọi tên tôi trả lời.

Nhưng lúc đó bệnh tôi đã nặng.

Tôi rất khó tập trung.

Mỗi tiết học, tôi vẫn nghe thấy giảng, nhưng đầu óc không xử lý được gì.

Chỉ tiếp nhận một cách máy móc.

Mẹ biết rất rõ tình trạng của tôi, nhưng vẫn cố ý gọi tôi đứng lên trả lời.

Tôi không trả lời được, bà từ bục giảng bước xuống, nghiêm giọng:

“Đưa tay ra.”

Tôi vừa đưa tay, thước gỗ “bốp” một tiếng giáng xuống lòng bàn tay tôi.

Đau đến nỗi tôi rụt tay lại, bà càng nổi giận:

“Rụt tay lại làm gì?!”

“Đưa ra!”

Luật giáo dục cấm đánh học sinh.

Nhưng lại không cấm cha mẹ dạy con.

Nhờ vậy mà tôi trở thành học sinh duy nhất trong trường được “vinh dự” này.

Giữa bao ánh mắt đổ dồn, từng nhát thước liên tiếp rơi xuống tay tôi.

Ánh mắt bạn bè nhìn về phía tôi — có người chế giễu, có người thương hại, có người chỉ hóng chuyện.

Cuối cùng, mẹ trừng mắt:

“Không tập trung thì đứng học!”

“Không chỉ tiết này, cả ngày hôm nay đều đứng mà học cho tôi!”

“Tôi không tin không trị nổi cái thói này của mày!”

Lòng bàn tay tôi đỏ ửng, mắt cũng hoe đỏ.

Hôm sau, trong kỳ thi chia lớp, tôi nộp bài trắng.

Mẹ tôi biết chuyện, cả đêm không ngủ.

Sáng sớm hôm sau, bà đưa ra quyết định:

“Đừng trách mẹ nhẫn tâm.”

“Mẹ là giáo viên ưu tú, năm nay trong lớp có mấy học sinh mục tiêu Thanh Hoa, Bắc Đại.”

“Mẹ không thể dành hết thời gian cho một mình con được.”

“Con về nhà đi. Năm nay không thi đại học cũng không sao, sang năm mẹ sẽ ở bên con ôn lại.”

2

Xe nhanh chóng dừng lại trước một khu chung cư lạ hoắc.

Mẹ kéo vali từ cốp xe xuống:

“Đây là nhà mới của bố con, số phòng mẹ ghi trên tờ giấy này.”

“Tự con lên đi.”

Thấy tôi không nhúc nhích, mẹ tôi “tốt bụng” nói thêm:

“Không sao đâu, trong nhà chắc chắn có người, bấm chuông là được rồi.”

“Vợ mới của bố con là dạng vợ ngoan, không đi làm, ở nhà chăm con cả ngày.”

Dù cố giấu, tôi vẫn nghe ra sự khinh thường trong giọng nói của bà.

Nói xong, mẹ tôi vội vàng lên xe định rời đi.

Tôi chợt cất tiếng hỏi:

“Mẹ, mẹ có kiểm tra thuốc của con không?”

Mẹ tôi ngơ ngác:

“Hử? Gì cơ?”

“À, đều để trong cặp rồi, nhớ uống đấy… Thôi, mẹ đi đây.”

“Vào nhà người ta thì ngoan ngoãn một chút.”

Chưa dứt câu, khói xả từ ống pô đã phả thẳng vào mặt tôi.

Tôi theo địa chỉ đi lên, gõ cửa.

Cửa vừa mở, tôi sững người.

Mẹ tôi luôn nói vợ mới của bố là “gái xinh nũng nịu”.

Nên trong đầu tôi luôn tưởng tượng ra hình ảnh kiểu như mấy người đàn bà lẳng lơ trong phim truyền hình.

Nhưng người phụ nữ đứng trước mặt tôi lại là một người thấp tròn, áo dính vết dầu, tóc còn chưa chải gọn, khóe mắt dính vài cục ghèn chưa rửa sạch.

Bà ấy nhìn tôi vài giây rồi hất cằm, giọng nói đầy quen thuộc như thể chúng tôi thân nhau lắm:

“Ố dô, đứng đó làm gì vậy?”

“Tự đi lấy bát ăn cơm đi.”

“Bộ đồ dùng màu hồng là của mày đấy.”

3

Bà vợ mới của bố tôi bảo tôi gọi bà là “dì Tiêu”.

Tôi đứng khựng trên thảm trước cửa, lặng lẽ quan sát căn nhà.

Nhà sạch, nhưng không thể gọi là gọn gàng.

Phòng khách đồ chơi rải khắp nơi.

Một bé gái tầm bốn, năm tuổi đang ngồi bệt dưới sàn, ôm một con gấu bông to đùng, vừa cảnh giác vừa tò mò nhìn tôi.

Tôi hiểu ra ngay — đây chính là con gái của bố tôi với dì Tiêu, cũng là em gái cùng cha khác mẹ của tôi: Thịnh Noãn Noãn.

Một lúc sau, bé giơ tay chỉ vào tôi:

“Á!”

Dì Tiêu nghe tiếng liền thò đầu ra từ bếp, thấy tôi vẫn đứng y nguyên thì bực mình:

“Con tính kết nghĩa anh em với cái thảm đó à?”

“Nhanh lên, mau lấy bát đi ăn.”

Tôi theo phản xạ mở tủ tìm bát đũa, phát hiện trong đó có bốn bộ, mỗi bộ một màu khác nhau.

Trong bốn bộ bát đũa, ba bộ đã rõ ràng có dấu hiệu sử dụng.

Chỉ có bộ màu hồng là nhìn còn rất mới, không dính bụi, dường như thường xuyên được rửa sạch.

Trong bữa ăn, Thịnh Noãn Noãn mấy lần cố bắt chuyện với tôi.

Nhưng tôi không thể nói ra nổi một chữ.

Cuối cùng, con bé tự gãi đầu, cố gắng tự “chữa ngượng”:

“Chắc chị hôm nay tâm trạng không vui.”

“Có khi là vì không được ăn kem?”

“Mẹ ơi… con…”

Dì Tiêu lạnh lùng cắt lời:

“Nó thì ăn được, con thì không.”

“Tại có đứa nhỏ nào đó hôm qua ăn liền hai cây kem đấy nhé!”

Ăn cơm xong, dì Tiêu có vẻ do dự, đưa cho tôi một xấp giấy:

“Thịnh Thanh Thanh đúng không? Dì gọi con là Thanh Thanh được chứ?”

“Dì nghe nói… người mắc bệnh này thường không thích nói chuyện.”

“Nếu con có chuyện gì, có thể viết ra cho dì đọc được không?”

Tôi sững người, cúi đầu nhìn xấp giấy, trong lòng dâng lên cảm xúc phức tạp.

Từ sau khi phát bệnh, mỗi lần nói chuyện, tôi đều cảm giác như toàn bộ sức lực bị rút cạn.

Nhưng mẹ tôi lại phản ứng như thế này: “Càng không muốn nói thì càng phải luyện tập nhiều.”

Bà cố tình làm bộ không hiểu các cử chỉ tay của tôi, bắt tôi phải nói ra, cho dù có làm tôi kiệt sức.

Thì ra… vẫn có cách khác dịu dàng và dễ chịu hơn nhiều.