Chương 5 - Mẹ Tôi Là Người Lừa Dối

🔥 Mời bạn theo dõi page Hoa Rơi Bên Mộng để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

“Con đi với ba.”

Tại hợp tác xã, chỉ thấy ba tôi lấy chứng minh thư ra, nói với giao dịch viên: “Chào chị, làm phiền cấp lại hai tờ giấy xác nhận gửi tiền giúp tôi.”

Tôi thầm thở phào nhẹ nhõm.

Vừa mới nhận lại được giấy xác nhận tiền gửi, tôi lập tức yêu cầu ba đưa cho tôi mười triệu.

“Ba, con phải đưa mẹ lên thành phố chữa bệnh, ba không định bỏ ra lấy một đồng nào thật đấy chứ?”

Giọng tôi vang to rõ ràng.

Cả ngân hàng, mọi ánh mắt đều nhìn sang.

Tôi bắt đầu rưng rưng nước mắt: “Mẹ con bị ung thư, nhưng mới phát hiện thôi, vẫn còn kịp chữa trị.”

“Ba không thể vì mười triệu mà bỏ mặc mạng sống của mẹ con được.”

“Đừng nói nữa, cho mày đấy!”

Ba tôi tức điên, vội giục ngân hàng chuyển tiền cho tôi.

Tôi cố ý mang theo thẻ tiết kiệm dùng để đóng học phí.

Mười triệu chuyển khoản thành công, tin nhắn báo về điện thoại.

Trên đường về, ba tôi cứ cau mày, than vắn thở dài suốt.

Về đến nhà, tôi lén đưa tin nhắn cho mẹ xem.

Mẹ tôi mừng như điên: “Ba mày thật sự đưa rồi à? Tốt quá rồi! Mau đưa tiền đây cho mẹ.”

Tôi giữ chặt điện thoại, nghiêm túc nói: “Mẹ, đây là tiền để mẹ trị bệnh.”

Mẹ tôi sững người, cười gượng một cái, chau mày đi ra khỏi phòng, vẻ mặt đầy u sầu.

Tôi biết, bà đang tính toán cách làm sao để lừa lấy mười triệu đó.

Còn tôi—coi như không thấy gì.

Chương 7

Ngày hôm sau, tôi chạy sang nhà cậu ruột.

Ngày thứ ba, tôi đến nhà dì cả.

Ngày thứ tư, tôi tới nhà cậu út.

Tất cả những ai từng mượn tiền nhà tôi, tôi đều lôi mẹ theo để đi đòi từng đồng một.

Nhà cậu tôi lúc đầu còn giả vờ im lặng, nhưng không chịu nổi nước mắt và màn “moral áp lực” của tôi.

“Mẹ con sắp chết rồi, mà mấy người là anh em ruột thịt của mẹ, lúc mượn tiền thì nói ngon nói ngọt, hứa chắc chắn sẽ trả, cậu cả, đặc biệt là cậu, mượn mười năm rồi, ba mươi triệu bây giờ cũng đến lúc phải trả rồi đấy.”

“Gì cơ? Cậu nói con không có dạy dỗ à? Mẹ con sắp chết đó!”

“Cậu nói đi, rốt cuộc là sĩ diện quan trọng, hay mạng sống của mẹ con quan trọng hơn?”

“Con nhỏ chết tiệt, cậu nói không lại mày! Cầm tiền rồi cút, cút đi cho khuất mắt!”

Tôi bị họ đuổi khỏi nhà, mẹ tôi ban đầu khóc dữ lắm.

“Con làm mất lòng hết người nhà mẹ rồi, sau này mẹ còn qua lại thế nào với họ nữa…”

Nhưng lúc thấy số dư trong tài khoản của tôi, ánh mắt mẹ lập tức bừng sáng.

Đã được ba mươi triệu rồi.

“Yến Tử à, nhiều tiền rồi đó, đưa mẹ đi, để mẹ tự mình đi khám bệnh.”

Mẹ tôi vừa nói vừa nhìn nhìn điện thoại, nói chuyện điện thoại với ai đó về chuyện nhà đất, tôi đã nghe rõ mồn một.

Rõ ràng là bà muốn cuỗm trọn ba mươi triệu này, rồi mang đi làm tiền đặt cọc mua nhà cho em trai tôi?

Tôi mỉm cười: “Mẹ à, khoan đã. Đợi em trai về rồi, mình hỏi ý nó xem sao.”

Em trai tôi bỏ học từ lớp 7, giờ mười lăm tuổi, sớm đã thành dân chơi lang thang ngoài phố ở thị trấn.

Tóc nhuộm vàng, xung quanh lúc nào cũng có mấy cô “em gái tinh thần”.

Kiếp trước, nó sớm làm một cô bé có thai, người ta đến tận nhà đòi trách nhiệm.

Mẹ tôi thì khinh thường cô bé kia không đoan chính, chưa cưới xin gì đã ngủ với con trai bà.

Ai biết đứa trong bụng có phải con của con trai bà không?

Cô gái đó là trẻ ở lại quê, bà nội cũng nghèo, dắt theo vài trăm ngàn đi viện nhỏ phá thai không đau—kết quả chảy máu ồ ạt, suýt mất mạng.

Lần này, chỉ cần một câu, tôi đã gọi được em trai về.

“Chị đang có ba mươi triệu, đợi em về sắp xếp đây này.”

Tiếng xe máy nổ rầm rầm ngoài cổng, em trai tôi đã về tới.

“Bằng Phi! Nóng không con? Mẹ lấy cho con miếng dưa hấu nhé!”

Mẹ tôi mừng rỡ vô cùng, nửa tháng không gặp con trai, thấy nó hình như cao hơn chút, nhưng gầy đi rõ rệt.

“Con nói xem, sao cứ nhất định phải ở ngoài ăn ngủ khổ cực thế hả?”

“Con mà chịu ở nhà, ngày ba bữa mẹ đều nấu món ngon cho con, đảm bảo nuôi con trắng trẻo mập mạp!”

Em trai tôi cau có, hất tay mẹ tôi ra khi bà muốn vuốt mặt nó: “Con không muốn thành thằng béo. À mà, chị con đâu?”

Tôi nhổ hạt dưa xuống đất, vứt vỏ dưa vào chuồng gà.

“Ba mươi triệu đâu, cho em xem cái.”

Ba tôi đang hút thuốc bên cạnh, cau mày liếc nó một cái.

Mẹ tôi định mở miệng, nhưng tôi giơ tay ngăn lại.

“Em à, hôm nay là thế này.”

Tôi thẳng thắn kể lại chuyện mẹ bị ung thư, cần hai mươi triệu để chữa trị.

“Bằng Phi, em mười lăm tuổi rồi, là người lớn rồi, em nói xem, chuyện của mẹ, nên sắp xếp thế nào đây?”

“Là đưa mẹ đến bệnh viện huyện, hay là lên thành phố lớn ở tỉnh?”

Ánh mắt mẹ tôi lập tức chuyển sang nhìn cậu con trai bảo bối của mình, đầy mong đợi.

Còn cậu em trai luôn ích kỷ và vô tâm của tôi – Trần Bằng Phi – chẳng hề do dự, vung tay nói:

“Ung thư là bệnh nan y, chữa kiểu gì cũng vô ích, chi bằng đừng chữa nữa cho rồi.”

Nó xoay người, cầm lấy tay mẹ, ra vẻ chân thành:

“Mẹ ơi, mẹ chắc chắn là không sống được nữa đâu, vậy thì để dành tiền lại cho con khởi nghiệp đi.”

“Anh em con vừa ý một mặt bằng, định mở quán bi-da, con muốn góp vốn chung. Đến lúc đó, con phát tài rồi, mẹ chết đi cũng có thể mỉm cười dưới suối vàng.”

Chương 8

Mẹ tôi chết lặng.

Ba tôi cũng ngừng hút thuốc.

Cả hai cùng nhìn chằm chằm vào em trai tôi.

Nó nhíu mày: “Mọi người không tin con kiếm được tiền à? Yên tâm đi, đảm bảo thành công. Anh của bạn con là đại ca lớn đấy, làm gì cũng lời.”

Mẹ tôi choáng váng, ngất xỉu tại chỗ.

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)