Chương 3 - Mẹ Tôi Là Người Lừa Dối
Ba tôi hết cách, giữa thanh thiên bạch nhật, trước bao ánh mắt làng xóm, đành phải lẽo đẽo đi theo tôi và mẹ về nhà.
Trên đường về, người làng xúm xít chào hỏi.
“Xuân Hà à, nghe nói chị bệnh rồi? Không sao đâu, bây giờ y học hiện đại lắm, nhất định chữa được mà.”
“Đúng đó, ông Lý đầu thôn bên, sáu mươi tuổi bị ung thư gan, tốn có mười hai vạn mà chữa khỏi rồi đấy.”
Lời hay ý đẹp thì ai mà chẳng nói được.
Sự quan tâm đột ngột từ khắp nơi khiến mẹ tôi bắt đầu lâng lâng.
Lại nhìn thấy ba tôi hiếm khi ngoan ngoãn như vậy, tôi nhận ra trong mắt mẹ đã lấp lánh đầy hưng phấn.
Về đến nhà.
Ba tôi liền muốn ra tay.
Tôi xoay người, “đoàng” một tiếng, vỗ mạnh con dao thái lên bàn:
“Ba, có chuyện thì nói đàng hoàng, nếu ba còn dám ra tay, vì mẹ, con liều mạng với ba!”
Ba tôi tức đến mức đá đổ ghế, giận dữ trừng mắt nhìn mẹ tôi:
“Dù sao tao cũng không có tiền, bị ung thư thì tự đi chết đi!”
Mẹ tôi sững người, sau đó òa lên khóc.
“Đồ không có lương tâm, tôi lấy ông hai mươi năm, sinh cho ông một đứa con trai, vậy mà ông lại đối xử với tôi như thế này!”
Ung thư là giả.
Nhưng nỗi đau lòng lúc này của mẹ là thật.
“Khóc khóc khóc, suốt ngày chỉ biết khóc, khóc đến mức vận may nhà này cũng bị dọa chạy hết rồi!”
Ba tôi giơ tay định tát mẹ tôi.
Tôi không nhúc nhích, chỉ lặng lẽ liếc nhìn con dao trên bàn.
Mẹ tôi đột nhiên linh quang lóe lên, lập tức chụp lấy con dao, chĩa vào ba tôi:
“Dù sao tôi cũng bị ung thư rồi, chẳng sống được bao lâu, ông mà còn dám đánh tôi, tôi liều chết với ông luôn!”
Bàn tay ba tôi khựng lại trên vai, đành giận dữ hạ xuống: “Muốn làm gì thì làm, tao không có tiền.”
Ông ta nói không có tiền, nhưng tôi biết, ông ta có.
Thôn được đền bù vì mở đường cao tốc, chiếm luôn cả nhà và đất vốn để xây nhà, chia cho ông ta năm chục triệu, ít nhất bốn mươi triệu nằm trong tay ông nội.
Chương 4
Rõ ràng là có tiền, nhưng lúc tôi nhận được giấy báo trúng tuyển đại học, ông ta vẫn không chịu đưa ra.
Ông ta nói: “Không phải có khoản vay học sinh sao? Tiền nhà nước, đâu có lãi gì.”
“Thế còn tiền sinh hoạt của con?”
Tôi hỏi.
Ông ta cũng chẳng thèm để tâm: “Không có tay à?”
Những bậc cha mẹ lạnh lẽo vô tình như thế, lại chính là cha mẹ ruột của tôi – Trần Văn Yến.
“Ba à, ba còn nhớ hôm qua trong làng mình náo nhiệt cỡ nào không? Giấy báo trúng tuyển từ đại học công nghệ hàng đầu trong nước, mang trống mang chiêng đưa đến tận nhà mình.”
“Khi ấy, mặt ba rạng rỡ đến phát sáng, hôm nay đã quên sạch rồi sao?”
“Mày đậu đại học thì liên quan gì tới tao? Đậu đại học là kiếm được năm trăm triệu cho tao à?” – trong mắt ba tôi chỉ có tiền.
“Với lại, mày là con gái, học giỏi đến mấy thì có ích gì? Sau này lấy chồng sinh con cũng là vì nhà chồng, tao với mẹ mày chẳng được gì hết.”
“Con gái là thứ lỗ vốn.”
Mẹ tôi cũng không nhịn được mà gật đầu, liếc mắt nhìn tôi.
Lập tức nói: “Yến Tử à, mẹ biết con chí tiến thủ, nhưng mà…”
Lúc này, bà lại kéo về đúng chủ đề, rơm rớm nước mắt:
“Nhưng mà mẹ bị ung thư rồi, con nói thật cho mẹ biết, con có muốn mẹ trị bệnh không?”
“Nếu con không muốn trị, mẹ lập tức tìm một sợi dây, âm thầm tìm chỗ treo cổ chết luôn cho rồi!”
Lời thì nói như vậy, nhưng vừa nãy bị ba tôi buông câu nhẫn tâm bảo “bị ung thư thì tự đi chết đi” — nên nỗi đau của bà lập tức chuyển hết sang phía tôi.
Bà gục đầu xuống bàn mà khóc như thể thật sự mắc ung thư vậy.
“Trị! Mẹ là mẹ ruột của con, con nhất định sẽ trị cho mẹ. Con không đi học nữa, con ra ngoài làm thuê, kiếm tiền cũng phải chữa bệnh cho mẹ!”
Nói xong.
Trong ánh mắt sững sờ của hai người họ, tôi lấy rượu của ba ra, rót một ly, ngửa đầu uống cạn.
Là rượu trắng, uống xong cay xè cả cổ họng.
Tôi nện cái ly xuống bàn, sải bước đi ra ngoài!
“Yến Tử! Con đi đâu đấy?!”
Mẹ tôi hoảng hốt.
“Con nhãi chết tiệt, mày lại muốn phát điên à?!”
Ba tôi cũng hoảng sợ.
Tôi không điên, tôi rất tỉnh táo.
Hai người họ cuống cuồng đuổi theo sau, tôi chạy nhanh như khỉ.
“Ông ơi! Ông nội ơi! Hu hu, ông ơi!”
Tôi vừa chạy vừa khóc, vừa hét gọi.
Giữa trưa, dân trong thôn đang ăn cơm ở nhà cũng bị tôi náo động mà xúm ra xem.
Ai nấy đều chạy ra cửa, nhìn về phía nhà tôi lại xảy ra chuyện gì nữa.
“Đứng lại đó cho tao!”
Ba mẹ tôi hoảng loạn đuổi theo sau.
Người trong thôn cũng đi theo họ.
Tôi chạy thẳng đến nhà chú hai, quỳ sụp trước mặt ông nội:
“Ông ơi, hu hu hu hu, mẹ con bị ung thư rồi, chẳng sống được bao lâu nữa.”
“Cầu xin ông, trả lại tiền cho ba con đi, tận năm mươi triệu lận, mẹ con cần tiền để chữa bệnh.”
“Con với em trai không thể không có mẹ được!”
Chương 5
“Ông ơi, con xin ông mà… hu hu…”
Tôi khóc đến tan nát cõi lòng, đấm thình thịch xuống nền xi măng, như thể sắp chết đến nơi.
Khuôn mặt già nua của ông nội căng cứng lại, tức đến đỏ mặt tía tai.