Chương 1 - Mẹ Tôi Là Người Lừa Dối

🔥 Mời bạn theo dõi page Hoa Rơi Bên Mộng để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

Chương 1

Sau khi tôi đậu vào trường 985, mẹ tôi lại bị chẩn đoán mắc ung thư.

“Mẹ cần 200 nghìn để chữa trị, Yến Tử à. Thôi để mẹ chết đi, mẹ không thể làm lỡ dở tiền đồ của con.”

Kiếp trước, nhìn dáng vẻ đau khổ của mẹ, tôi khóc xé nát giấy báo nhập học, đi làm công nhân ở xưởng.

Tôi vất vả làm việc quần quật suốt năm năm, cuối cùng lại phát hiện ra — mẹ tôi vốn không hề mắc bệnh.

Ngược lại, cậu em trai mười tám tuổi của tôi vừa mua xong nhà cưới.

“Mẹ, sao mẹ lại lừa con?”

Mẹ tôi lại bày ra vẻ mặt không kiên nhẫn: “Nếu mẹ không nghĩ ra cách này, con có ngoan ngoãn đi kiếm tiền mua nhà cho em con không?”

“Nhưng mà con bị ung thư thật đấy, mẹ ơi, con muốn sống tiếp.”

Tôi hoàn toàn sụp đổ.

Nhưng mẹ tôi lập tức đuổi tôi ra khỏi nhà: “Con lớn rồi, mẹ không nuôi con cả đời được đâu.”

Trong tuyệt vọng, tôi chết cô độc trong bệnh viện.

Họ còn đem xác tôi về nhà, gả tôi đi âm hôn, kiếm thêm tám vạn tệ.

Lần nữa mở mắt, mẹ tôi lại đang khóc lóc bảo rằng mình bị ung thư.

“Hai trăm nghìn lận, mẹ không trị đâu.”

Tôi mỉm cười: “Mẹ à, phải trị chứ. Hai trăm nghìn đâu có đủ, con phải kiếm cho mẹ năm trăm nghìn cơ.”

Lời còn chưa dứt, mắt mẹ tôi lập tức trợn tròn: “Con nói thật đấy à? Con thật sự có thể kiếm được năm trăm nghìn cho mẹ?”

Tôi gật đầu thật mạnh: “Mẹ, dĩ nhiên là thật rồi. Nhưng mà, điều kiện để con kiếm năm trăm nghìn ấy… là mẹ thật sự bị ung thư đúng không?”

Tâm trạng mẹ tôi từ mây xanh rơi thẳng xuống đáy vực.

Bà lập tức kích động, chỉ vào mũi tôi mà chửi: “Con là đứa bất hiếu, mẹ là mẹ ruột của con đấy!”

“Mẹ vất vả cả đời nuôi con lớn thế này, giờ mẹ bệnh rồi, con lại đối xử với mẹ thế à?”

“Mẹ còn sống có nghĩa lý gì nữa hả?!”

Vừa đập đùi gào khóc, bà lại vừa liếc trộm sắc mặt của tôi.

Thấy tôi mặt lạnh, không chút lay động bởi nỗi đau của bà, bà bất ngờ đứng phắt dậy.

“Được lắm, con vẫn không tin, vậy thì mẹ chết cho con coi!”

Mẹ tôi nói rồi liền mạnh tay đẩy tôi ra, lao thẳng về phía con mương nhỏ trước cửa nhà.

“Ông trời ơi, tôi không sống nổi nữa rồi——”

Cũng như trước kia, bà gào khóc thảm thiết, cố ý gây chú ý cho hàng xóm láng giềng, rồi “bùm” một tiếng, nhảy xuống con mương đó.

“Trời ơi, Xuân Hà lại nhảy sông rồi, mau có người đến cứu với!”

“Lại chuyện gì nữa đây, chẳng phải tại con bé Yến Tử không hiểu chuyện chọc giận mẹ nó đấy à?”

Trời mùa hè, con mương trước nhà vốn là chỗ người dân thôn Trần nghỉ ngơi tránh nóng.

Người thì giặt đồ bên mép nước, người bơi lội dưới sông, người thì ngồi hóng mát dưới tán liễu.

Chỉ một chốc, họ đã cùng nhau kéo mẹ tôi từ dưới nước lên bờ.

Mẹ tôi ướt sũng, mắt nhắm nghiền, nằm bất tỉnh trên mặt đất.

Người trong thôn vội vàng gọi 120.

“Yến Tử à, con lớn thế rồi, chẳng lẽ không thể để mẹ bớt lo chút sao, lại làm loạn cái gì nữa đây?”

Một bậc trưởng bối trong thôn có quan hệ thân thiết với mẹ tôi chỉ trích.

Tôi cúi đầu nhìn mẹ mình.

Từ nhỏ đến lớn, vô số lần, mẹ đều dùng chiêu này để đối phó tôi.

Lúc tôi tốt nghiệp cấp hai, bà ép tôi nghỉ học, cũng là nhảy sông một lần.

Hồi đó, 120 đưa bà đến trạm y tế.

Tôi ngày ba bữa đút cơm tận miệng cho bà, vậy mà vẫn không ngăn được bà đi khắp bệnh viện kể lể rằng tôi là đứa con gái nhẫn tâm, vô tình cỡ nào.

Dựa theo kinh nghiệm tôi hiểu về mẹ, bà bây giờ căn bản không hề ngất xỉu.

Đã nhảy sông mười mấy hai chục lần rồi, đến chó còn học được bơi chó, sao mà dễ ngất vậy được?

Tôi lập tức òa lên khóc lớn:

“Không phải do con chọc giận đâu, là… là mẹ con bị ung thư, mẹ không chịu nổi, nên mới không muốn sống nữa…”

Tôi “bịch” một tiếng quỳ sụp xuống:“Mẹ ơi, hu hu, mẹ ơi, số mẹ khổ quá rồi…”

Tôi xưa nay luôn là đứa chanh chua, trong thôn Trần này, tôi là đứa con gái nổi tiếng dữ dằn, tai tiếng cũng chẳng ít.

Nhưng giờ tôi lại khóc thảm thiết như thế, khiến cả thôn đều sửng sốt.

“Trời ạ, bị ung thư à, nói thế thì… Xuân Hà sắp chết thật rồi sao?”

“Phải đó, ung thư… nhà như tụi mình thì lấy đâu tiền mà chữa.”

“Kiến Vỹ còn đang đánh bài ở đầu làng kia kìa, ảnh biết chuyện vợ mình chưa vậy?”

Tôi chờ chính là câu này.

Ba tôi một ngày hai mươi bốn tiếng, hận không thể dính suốt hai mươi tiếng ở phòng bài đầu làng.

“Mẹ ơi, để con đi tìm ba tính sổ thay mẹ!”

Nói xong, tôi giận dữ xông ra khỏi đám đông, còn nhặt đại một cây gậy bên đường, lao thẳng về phía phòng bài ở đầu làng.

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)