Chương 6 - Mẹ Ruột Tìm Về

QUAY LẠI CHƯƠNG 1 :

15.

Nửa đêm, tôi dậy tìm nước uống.

Đi ngang qua phòng khách, bỗng thấy một cái bóng đen đứng chặn ngay trước mặt, làm tôi giật mình suýt đánh rơi luôn cái cốc trong tay.

“Ai đấy?!”

“Cạch” – một tiếng bật lửa vang lên, ánh lửa le lói soi ra khuôn mặt đối diện.

Là Phó Bác.

Chỉ là giờ trông ông ta ủ rũ hẳn đi, chẳng còn vẻ lạnh lùng ban ngày.

Tôi nhíu mày, xoay người định quay về phòng luôn.

“Chúng ta… nói chuyện được không?”

“Tôi không nghĩ chúng ta có gì để nói.”

Tôi chẳng buồn dừng bước.

Một sai lầm làm tôi thất lạc hai mươi năm, nghe tin tôi sống ở đâu cũng không chịu đi đón.

Đã vậy gặp nhau hai lần thì cả hai lần đều cau có, đay nghiến tôi. Tôi thật sự không thể thông cảm hay hiểu nổi.

Với tôi, cha có thể nghiêm khắc, nhưng không thể im lặng.

Ba nuôi tôi dù cục mịch, gia trưởng cỡ nào cũng chưa từng để tôi giận dỗi qua đêm.

Chỉ cần một cú cõng trên lưng, một cái ôm to, một viên kẹo sữa, dở nhất thì cũng có màn móc ngoéo, xoa đầu.

Ông có thể vụng về, nhưng tôi luôn biết chắc mình được đặt ở vị trí quan trọng nhất trong lòng ông.

Còn người trước mặt tôi đây, không phải không biết thương ai – chỉ là người ông ta thương không phải tôi.

Phản ứng đầu tiên của con người là thứ khó giả nhất.

Mỗi lần ông ta nhìn Phó Tư Doanh, tôi thấy rất rõ ánh mắt xót xa. Khi nhìn tôi thì ánh mắt lảng đi như sợ phải đối diện.

Khi sắp bước chân lên cầu thang, tôi nghe sau lưng vọng lại một tiếng “Xin lỗi” rất khẽ.

Tôi khẽ nhếch môi cười, quay đầu nhìn về phía ông ta:

“Cần tôi đáp lại một câu ‘Không sao’ cho đủ lễ hả?”

Đáp lại tôi chỉ là gian phòng tối om.

Tôi nhún vai cười nhạt, cũng chẳng bận tâm, xoay người bước lên lầu.

16.

Lúc tôi tưởng chuyện này coi như xong rồi, không ngờ “mẹ hai” của tôi – người phụ nữ mà Phó Bác nuôi ở ngoài – lại dẫn khí thế hùng hổ tới tận cửa.

Lúc đó tôi đang nằm chễm chệ trên ghế xích đu ngoài vườn, khoái chí phơi nắng, vừa đếm ngược ngày về nhà.

“Cô chính là Cố Noãn đúng không? Là cô bắt nạt con bé Tư Doanh nhà tôi, hại nó chảy máu phải nhập viện?!”

Tôi nghiêng đầu ngẫm nghĩ, hình như đúng thật tôi có tham gia vụ đó.

Thế là tôi gật đầu thừa nhận luôn.

“Đúng vậy.”

“Cô tại sao lại làm thế với Tư Doanh?

Cho dù mẹ cô có ghét tôi thế nào đi nữa thì đó cũng là chuyện đời trước.

Tư Doanh là em gái ruột của cô, sao cô nhẫn tâm vậy hả?!”

Câu nào câu nấy “nhẫn tâm”, “ác độc” đâm thẳng vào tai.

Tôi đưa tay xoa lòng bàn tay ngứa ngáy, suýt nữa không kiềm được mà muốn tặng bà ta một bạt tai.

Nhưng nghĩ lại đã hứa với mẹ chỉ “dạy dỗ” Phó Tư Doanh thôi, không nhắc gì đến vụ xử bà già này, tôi… nhịn xuống.

“Bác gái à, vì an toàn của bác, tôi khuyên bác nên kiếm người khác mà hù dọa.”

“Tôi á… ừm… khá thô lỗ, nóng tính, mà cũng chẳng được gọi là có giáo dưỡng gì.”

Ai dè bên kia vừa nghe xong đã “ối” một tiếng ngồi bệt xuống đất, bắt đầu sụt sịt khóc lóc.

“Cô… cô còn nhỏ mà sao lại độc ác thế! Tôi dù gì cũng là bậc trưởng bối, cô nỡ lòng nào định đánh tôi hả?!”

Tôi suýt bật cười thành tiếng, lòng bàn tay càng ngứa hơn.

“Bác gái, bác tính giở trò ăn vạ hả?”

“Muốn ăn vạ tôi còn không thèm phí công.”

Bà ba mặt nạ yếu đuối cuối cùng cũng xé toạc luôn lớp vỏ bọc, ánh mắt độc địa nhìn chằm chằm tôi.

“Con ranh, mày dám bắt nạt con tao? Hôm nay tao sẽ cho mày biết thế nào là bị người khác bắt nạt!”

17.

Rất nhanh sau đó, một chiếc xe đen chạy vào sân.

Nhưng ngay khi cửa xe mở ra, sắc mặt bà ba kia thay đổi liền.

Ồ ~ xem ra có trò vui đây.

“Noãn Noãn, con có bị bắt nạt không?”

Mẹ ruột tôi, bà Thẩm, vừa xuống xe đã vội chạy thẳng về phía tôi.

Tôi nắm tay bà, nhẹ nhàng lắc đầu.

“Bị bắt nạt thì không, chỉ bị một vị bác gái đây dùng lời nói với động tác đe dọa dọa con chút xíu, làm tim con hơi đập mạnh thôi.”

Nói xong, tôi còn chưa kịp rút tay về thì thấy bên kia bà ba đã diễn nguyên một màn biến sắc y như trong hí kịch Tứ Xuyên.

Bà ta run lẩy bẩy, mặt trắng bệch như tờ giấy.

“Không có, tôi không hề dọa con bé. Ông Phó, anh phải tin tôi…”

“Ồ~ thế tức là có đe dọa đúng không?”

“Không… không có…”

“Haizz, bác gái à, thật ra bác không cần diễn mệt vậy đâu.”

“Tôi hiểu mà, bác đau lòng vì con gái bị đánh, muốn thay nó trả thù, nhưng không dám chọc vào Phó Gia Diêu – con nhím có gai – nên đành chọn tôi là con mới về, nhìn mềm dễ bắt nạt để trút giận.”

“Dù sao mẹ nào chả thương con, con bác là báu vật, con người ta là cỏ rác.

Chọn quả hồng mềm mà bóp thôi. Tôi hiểu mà, tôi thông cảm luôn.

Tôi đáng bị đánh bên trái còn phải đưa luôn má phải chờ bác đánh tiếp…”

“Nói bậy! Con ranh mày nói bậy! Tao khi nào động tay với mày hả?!”

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)