Chương 5 - Mẹ Ruột Tìm Về
“Không biết chị mặc bộ váy đặt may riêng này với đôi giày cao gót có thấy lạ lẫm không? Dù sao sư tử ở lâu trong chuồng chó thì cũng bị ám mùi chó thôi.”
Tôi hít sâu, cố nuốt cục tức nghẹn trong cổ.
Nếu nói đời tôi có điều gì cấm kỵ nhất?
Chỉ có một thôi.
Đó là gia đình tôi.
Ai động vào thì chết chắc!
Mặc kệ đôi giày cao gót khó đi, tôi sải bước thẳng lên, túm tóc Phó Tư Doanh kéo mạnh, đập thẳng đầu nó vào cột nhà bên cạnh.
Đã nhịn hết nổi thì khỏi cần nhịn!
Ai ngờ giữa đường lại có “kẻ thứ ba” xuất hiện.
Một chai rượu nặng nề phang thẳng xuống đầu Phó Tư Doanh trước tôi một giây.
Máu lẫn rượu chảy ròng ròng.
Ngay lập tức, một giọng nữ hung hăng chói tai vang dội khắp phòng khách.
“Phó Tư Doanh! Mày dám bắt nạt chị tao? Mày – cái thứ con hoang của bồ nhí mà dám ăn hiếp chị tao?! Mày chán sống rồi hả?!”
“Aaaa!!! Máu?! Tôi chảy máu rồi?! Phó Gia Diêu! Tôi liều mạng với cô!!”
Tôi thuận tay buông luôn mớ tóc đang túm, ánh mắt phức tạp liếc nhìn Phó Gia Diêu.
Đây là lần đầu tiên tôi nghe con nhỏ này gọi tôi là “chị”, càng không ngờ nó lại là đứa đầu tiên đứng ra bênh tôi.
13.
Tiếng ồn ở sảnh phụ nhanh chóng làm mấy người lớn bên sảnh chính chạy sang. Hai bên bị người ta mạnh mẽ tách ra.
“Chuyện gì vậy?”
Phó Bác là người đầu tiên đi tới, mặt đen sì hỏi.
Ánh mắt ông ta lập tức quét sang cái đầu đang chảy máu của Phó Tư Doanh, trong mắt thoáng lộ vẻ xót xa.
Sau đó ông ta lập tức nhíu mày, ánh nhìn chuẩn xác dừng ngay trên người tôi và Phó Gia Diêu, cuối cùng khóa chặt tôi.
“Sao lại là cô nữa?! Chuyện gì xảy ra hả?!”
Tôi nắm chặt cổ tay con nhỏ bên cạnh đang muốn lao lên đánh tiếp, ngẩng đầu nhìn thẳng vào ông ta.
“Lần thứ hai rồi đó. Đây là lần thứ hai ông mở miệng chưa hỏi đầu đuôi đã trút giận lên tôi.”
“Nếu nhà họ Phó các người chê tôi thô lỗ, khinh thường gia đình nuôi heo của cha mẹ nuôi tôi, thì cửa này tôi cũng chẳng thèm bước vào!”
“Nói cho rõ luôn, nhà tôi không chỉ nuôi heo, mà tôi còn học hẳn chuyên ngành chăm sóc heo nái sau sinh ở đại học. Sau này tôi vẫn sẽ tiếp tục nuôi heo!”
“Ông coi thường thì cứ nói thẳng. Ai đi đường nấy, ai về nhà nấy, khỏi phiền. Đừng để con riêng của ông chạy tới đây sỉ nhục cha mẹ tôi.”
Nói xong tôi xoay người sải bước lên lầu, định bụng lấy đồ rồi biến luôn.
Cơ hội tốt thế này không chạy còn chờ gì nữa?
Ai ngờ vừa quay lưng đã bị mẹ ruột – bà Thẩm – nắm tay giữ lại.
“Noãn Noãn, con chạy cái gì? Con là con gái của mẹ, là đại tiểu thư nhà này. Để xem ai dám đuổi con, ai dám không cho con ở lại!”
Lần đầu tiên trong đời, tôi thật sự hiểu cái gọi là “khí chất”.
Không giống mẹ nuôi tôi khi cãi nhau thì hùng hổ dữ dằn, bà Thẩm mặc sườn xám chỉnh tề, trang điểm tao nhã, thậm chí còn mỉm cười nhẹ nhàng.
Nhưng chỉ cần một ánh mắt thôi đã chặn họng được Phó Bác.
Xung quanh im phăng phắc, không ai dám ho hé.
Cuối cùng tôi cũng không đi được.
Người bị đưa đi viện lại là Phó Tư Doanh.
Trong lòng tôi khẽ tiếc một tiếng.
Nhưng buổi tiệc hôm đó cũng không phải không thu hoạch gì.
Ví dụ như – tôi “thu” được một màn tỏ tình kỳ quặc và lúng túng của Phó Gia Diêu.
“Này! Cô… cô đừng có tưởng bở! Tôi không phải vì muốn giúp cô đâu!”
“Ừ.”
“Người nhà họ Phó chỉ được phép bị người nhà họ Phó bắt nạt! Cô… cũng chỉ được phép bị tôi bắt nạt thôi! Ngoài tôi ra thì không ai được phép!”
“Ồ.”
“Cô ừ cái gì mà ồ hả?!”
“Vậy… ừ hử?”
“Aaaaa!! Tức chết tôi rồi! Thật sự tức chết tôi rồi!!!”
“…”
14.
Sau khi tiệc tàn, tôi được mẹ ruột tự tay đưa lên phòng.
Chính trong lúc đó, tôi mới bất ngờ biết được một sự thật vốn bị giấu kín.
Hóa ra năm đó chuyện tôi bị lạc không chỉ là lỗi của một mình mẹ – bà Thẩm.
Lúc đó ba ruột tôi – Phó Bác – cũng đi cùng.
Chỉ vì một cuộc điện thoại bất ngờ mà ông ta lơ là buông tay tôi. Khi quay lại nhìn thì tôi đã biến mất.
Ông ta từng không chấp nhận nổi chuyện đã đánh mất con gái, tính tình thay đổi hẳn, suốt ngày rượu chè, sống buông thả.
Và cũng chính trong lúc sa sút đó mà bị người ta “lợi dụng”, dẫn đến việc có con riêng ngoài ý muốn.
“Noãn Noãn, là lỗi của mẹ. Mẹ cũng không nghĩ ông ấy lại thiên vị người ngoài như vậy.
Ban đầu mẹ còn tưởng ông ấy đặt tên con bé là Tư Doanh là vì nhớ tới con – vì hồi nhỏ con cũng tên Gia Doanh, Phó Gia Doanh.”
Tôi chỉ nhẹ nhàng lắc đầu, trong lòng bình tĩnh lạ thường.
“Không sao. Chuyện đó tôi không quan tâm. Nhưng Phó Tư Doanh ấy… nếu còn dám kiếm chuyện với tôi thêm lần nào nữa, tôi sẽ không nương tay.”
Xem như tôi nói trước luôn.
Không thể phủ nhận, biết được mẹ ruột kiên trì tìm tôi suốt hai mươi năm, tôi đã từng có mong chờ với những người thân máu mủ trong gia đình xa lạ này.
Nhưng mong chờ ấy cũng rất nhanh bị thực tế mài vụn nát.
Một bàn tay nhẹ nhàng đặt lên đầu tôi, khẽ xoa.
Tôi nghe thấy giọng nói dịu dàng mà đầy yêu thương vang lên từ phía trên:
“Ngoan~.”
ĐỌC TIẾP :