Chương 6 - Mẹ Không Phải Là Bảo Mẫu

🔥 Mời bạn theo dõi page Hoa Rơi Bên Mộng để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

“Nhưng tôi không phải người đó.”

Tôi ôm chặt mẹ, ngồi bên mép giường.

Bàn tay run rẩy của bà đặt lên lưng tôi, khe khẽ run, bà nói nhỏ:

“Tiểu Sinh…”

“Con… con không đi nữa sao?”

Tôi gật đầu, cúi đầu áp trán mình lên trán bà:

“Con không đi đâu cả.”

“Trên đời này, không ai có thể ép con rời xa mẹ.”

Cố Nhã Như đứng yên một lúc, cuối cùng vẫn không nói gì thêm.

Bà ta quay người rời khỏi phòng bệnh, tiếng gót giày vang lên khô khốc giữa nền gạch lạnh.

Tôi nhìn theo bóng lưng ấy — không oán hận, không trách móc.

Nhưng trong lòng tôi rất rõ —

Tôi có được ngày hôm nay, không phải nhờ máu mủ của bà ta,

mà là nhờ người đang nằm trên chiếc giường bệnh này —

người luôn xem tôi là cả mạng sống của mình.

Gần sáng, mẹ tôi khẽ nói:

“Tiểu Sinh, thật ra không phải mẹ không muốn con đi…”

“Mẹ chỉ sợ… sợ con đi rồi sẽ không quay về nữa.”

“Mẹ chẳng có gì quý giá, chẳng có thể diện… mẹ…”

Tôi cắt lời bà:

“Mẹ, mẹ rất quý.”

“Mẹ là người quý giá nhất đời con.”

“Con có thể không cần cả thế giới công nhận mẹ.”

“Nhưng cả đời này, con sẽ luôn nhận mẹ là mẹ.”

5

Từ đêm đó, mẹ bắt đầu khó thở dữ dội.

Nửa đêm, đang mơ màng ngủ thì tôi nghe tiếng động từ giường bên cạnh.

Tiếng thở gấp gáp, như thể bà vừa chạy xong một trăm mét.

Tôi bật dậy ngay, bật đèn nhìn sang.

Mặt mẹ trắng bệch đến xanh xám, trán ướt đẫm mồ hôi.

“Mẹ, mẹ sao vậy?”

Môi bà run run, cố gượng cười để trấn an tôi:

“Không sao đâu… trong phòng hơi nóng, mẹ thấy ngột thôi…”

Tôi vừa gọi bác sĩ vừa lau mồ hôi cho mẹ, tay run đến mức không kiểm soát được.

Bác sĩ đến, lập tức cho thở oxy cấp cứu, nói ổ bệnh lan nhanh, cần tăng liều thuốc.

Tôi ngồi cạnh giường, nắm lấy tay mẹ — ngón tay bà lạnh như đá.

Vậy mà bà vẫn sợ tôi lo, nghiêng đầu sang, cười khẽ với tôi:

“Đừng cứ nhìn mẹ mãi, càng nhìn mẹ càng yếu lòng.”

“Mẹ thấy con từ nhỏ đã thế rồi. Hồi con ba tuổi, mẹ sốt cao, con cũng không dám khóc… cứ ngồi thụp ngoài cửa trông mẹ như ông cụ non.”

“Lúc đó mẹ còn nghĩ, sao mẹ nuôi được đứa con hiểu chuyện thế này, cứ như là… nhặt về vậy.”

Nói đến đây, bà khựng lại, rồi tự bật cười hai tiếng.

“Kết quả… đúng là nhặt thật.”

Tôi không nói gì, chỉ siết tay bà chặt hơn.

Suốt những ngày nằm viện, bà luôn cố nhịn.

Truyền dịch đau cũng không kêu, xét nghiệm khó chịu cũng cắn răng chịu đựng.

Bác sĩ yêu cầu nhập viện, bà nhất quyết không chịu, cứ đòi về nhà, nói ở viện một đêm tốn mấy trăm, tiếc tiền.

Đến cuối cùng, tôi thật sự phát cáu.

“Vì sao mẹ lại không chịu tiêu tiền cho bản thân chứ?”

“Tiền mẹ tiêu cho con, từng đồng lẻ mẹ cũng không tiếc.

Giờ đến lượt mẹ, nằm viện một đêm vài trăm mà mẹ đã thấy đắt sao?”

Mẹ nhìn tôi, không đáp lại ngay. Một lúc sau mới khẽ nói:

“Mẹ sợ con ghi sổ.”

“Mẹ thật sự sợ… sau này con lật lại quá khứ, trách mẹ già rồi mà tiêu tốn của con bao nhiêu tiền.”

“Bây giờ con còn trẻ, miệng nói không sao. Nhưng sau này con có gia đình, có áp lực, có con cái…”

“Không ai có thể gánh thay người khác cả đời được đâu.”

Khoảnh khắc đó, sống mũi tôi cay xè, nghẹn đến đau.

Tôi nói:

“Mẹ, nghe rõ đây — mẹ không phải người ngoài.”

“Mẹ có tiêu hết một trăm tỷ, con cũng không ghi lại một đồng nào.”

Mẹ nhìn tôi rất lâu, vành mắt dần đỏ ửng.

“Đừng nói mấy lời cảm động đó với mẹ nữa… mẹ nghe không nổi.”

“Giờ mà ai nói mấy câu như thế, mẹ sợ… mình không qua nổi tháng này mất.”

Chiều hôm sau, khi mẹ đang truyền dịch, tôi vô tình thấy bà lén nhét một chiếc phong bì dưới gối.

Lúc tôi quay đi rót nước, liếc mắt nhìn thấy, liền rút ra xem thử.

Mẹ hoảng hốt, định giật lại:

“Đừng xem!”

Tôi không nghe, lập tức xé phong bì ra.

Bên trong là một lá thư, nhàu nát, mực nhòe đi ở vài chỗ.

Nét chữ nguệch ngoạc, nhưng từng dòng như lưỡi dao cứa vào tim tôi:

Tiểu Sinh, nếu mẹ đi rồi, con đừng trách mẹ.

Con phải sống thật tốt, đừng cứ nghĩ mãi về mẹ.

Con có cuộc đời của riêng con, đừng cứ ngoảnh đầu lại.

Mẹ biết con thương mẹ, nhưng căn bệnh này mẹ gắng không nổi nữa rồi. Mẹ thật sự… mệt lắm rồi.

Mẹ đi rồi, con nhớ trả phòng. Sổ tiết kiệm mẹ để dưới gối, mật khẩu là sinh nhật con.

Nếu con muốn, thì dùng để học đại học. Nếu không muốn… thì dùng để ăn những bữa thật ngon.

Đừng tiết kiệm quá — sống là để sống cho ra sống, không phải để dành tiền.

Khoảnh khắc đó, nước mắt tôi không thể kìm nổi nữa.

Tôi ôm chầm lấy mẹ, bật khóc:

“Mẹ đừng viết mấy thứ này nữa, con không cần mấy thứ đó…”

“Con chỉ cần mẹ còn ở đây.”

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)