Chương 5 - Mẹ Đã Ra Đi Nhưng Con Vẫn Chờ
Tôi chỉ có thể lặng lẽ đi sát bên, không dám rời mắt.
Hôm qua con gần như không ăn uống gì suốt cả ngày.
Giờ bị nắng chiếu lên, gương mặt đỏ ửng, đôi môi bắt đầu nứt nẻ.
Con dừng lại trước một tiệm bánh ngọt, nhìn chằm chằm vào chiếc bánh kem trong tủ kính, nuốt nước bọt.
“Bé ngoan đói quá, cũng khát nữa.”
“Con phải nhanh đi tìm bác sĩ, chữa cho mẹ khỏe lại, vậy sẽ không bị đói nữa.”
Tự lẩm bẩm một mình xong.
Con xoay người, lại tiếp tục bước đi.
Con còn nhỏ thế này, có lẽ chẳng nhớ nổi đường đến bệnh viện.
Nhưng con vẫn quyết tâm đi tìm bác sĩ cho tôi.
Nhìn bóng lưng nhỏ xíu ấy, lòng tôi đau đến mức không thể chịu nổi.
Con đi một hồi, bước chân càng lúc càng chậm.
Gương mặt cũng dần tái nhợt, áo sau lưng bị mồ hôi thấm ướt đẫm.
“Mẹ ơi… bé ngoan mệt quá…”
Giọng con yếu ớt như sắp tan vào gió.
Vừa dứt lời, cơ thể con lảo đảo mấy cái rồi ngã xuống.
“Bé ngoan!”
Tôi vội vàng lao tới, định ôm lấy con gái mình, nhưng thế nào cũng không được.
“Bé ngoan, tỉnh lại đi, con mau tỉnh lại đi…”
Nhưng con nhắm nghiền mắt, nằm bất động trên mặt đất.
Tôi cuống cuồng, bay ra giữa đường, cố gắng chặn những chiếc xe đang chạy.
Nhưng từng chiếc, từng chiếc cứ xuyên qua người tôi mà lao đi.
Tôi sốt ruột đến mức không biết làm gì.
Chỉ đành quay lại bên cạnh con.
Nhìn con nằm đó, nhỏ bé, im lìm không tiếng động.
Nước mắt tôi ào ạt tuôn rơi.
Ai sẽ đến cứu con gái tôi?
Phó Thời Hưu, anh mau đến đi! Mau đến cứu con gái của chúng ta!
12
Có lẽ… ông trời cũng không nỡ nhìn thêm nữa.
Mây đen kéo đến che khuất bầu trời.
Mặt trời biến mất.
Chẳng bao lâu sau, mưa bắt đầu rơi.
Những giọt mưa rơi xuống người con.
Thấm ướt đôi môi khô nẻ.
Nhưng con vẫn chưa tỉnh lại.
Con gái tôi… con mới chỉ ba tuổi.
Con còn chưa kịp nhìn thấy hết thế giới này.
Nếu như…
Con không bao giờ tỉnh lại nữa.
Thì… cũng được.
Tôi sẽ dẫn con đi theo cùng.
Ngay khi tôi tuyệt vọng nghĩ vậy—
Một người đi đường vội vã về nhà, phát hiện con đang nằm dưới đất.
Cô ấy vứt chiếc ô đang cầm, lập tức bế con lên.
“Trời ơi, con bé này là con nhà ai thế này?!”
Người phụ nữ tốt bụng đó vội vàng gọi 120.
Rất nhanh, xe cấp cứu đến.
Con được nhân viên y tế bế lên xe.
Tôi vội vàng theo vào trong, lơ lửng đi cùng con đến bệnh viện.
May mà còn kịp.
Sau khi được bác sĩ cấp cứu, con từ từ tỉnh lại.
Trái tim lơ lửng của tôi cuối cùng cũng được thả xuống, cùng với nước mắt rơi lã chã.
Bác sĩ hỏi y tá bên cạnh:
“Đứa bé bị say nắng, người giám hộ đâu rồi?”
Y tá đáp:
“Con bé được người đi đường phát hiện bên vệ đường, không rõ người giám hộ là ai.”
Bác sĩ nghe xong, lắc đầu:
“Cha mẹ bây giờ đúng là vô trách nhiệm. Sao có thể để một đứa trẻ nhỏ thế này ra ngoài một mình chứ.”
Đúng lúc ấy.
Một bàn tay nhỏ nhắn vươn ra, rụt rè kéo nhẹ tay áo bác sĩ.
“Chú bác sĩ, chú có thể đi xem mẹ con được không?”
Con ngẩng đầu lên, giọng nhẹ nhàng xen lẫn chút sợ hãi.
Bác sĩ sững người, ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng hỏi:
“Bé con, mẹ con sao vậy?”
Con mím môi, trong mắt ngân ngấn nước.
“Mẹ bị bệnh, gọi mãi không tỉnh lại…”
Trên mặt bác sĩ và y tá đều hiện lên vẻ hoang mang.
“Vậy… ba của con đâu?”
Con cúi đầu, nước mắt rơi xuống ga giường trắng tinh.
“Ba rất dữ, ba không chịu về nhà.”
Sắc mặt bác sĩ lập tức trở nên nghiêm trọng:
“Con nhớ số điện thoại của ba không?”
Con gật đầu, đọc lại số của Phó Thời Hưu.
13
Rất nhanh, Phó Thời Hưu chạy tới bệnh viện.
Bên cạnh anh ta còn có Tô Thất Thất.
Vừa nhìn thấy con gái, cô ta còn sốt sắng hơn cả Phó Thời Hưu.
Cô ta lao lên, ôm chặt con vào lòng:
“Tiểu Nhiên, bác sĩ nói con bị say nắng, một mình ngất ngoài đường, dì Tô sợ chết khiếp luôn.”
Giọng Phó Thời Hưu đầy tức giận:
“Lâm Tây Đường chăm sóc con kiểu này sao, cô ta lấy tư cách gì mà giành quyền nuôi con với tôi?”
Tô Thất Thất buông con gái ra, dịu giọng an ủi Phó Thời Hưu:
“Chắc chị Tây Đường chỉ là quá mệt nên ngủ quên thôi.”
Ngay sau đó lại bổ sung một câu:
“May mà Tiểu Nhiên không sao.”
Nghe vậy, sắc mặt Phó Thời Hưu càng trở nên khó coi.
Con gái nằm trên giường bệnh, rụt rè gọi một tiếng:
“Ba.”
“Ba ơi, ba mau đưa bác sĩ về nhà xem bệnh cho mẹ có được không?”