Chương 7 - Mẹ Chồng Đặt Hàng Bạn Trai Cũ

Mẹ nó chứ!

Tôi bị chẩn đoán nhầm rồi!

“Khoan đã, em khám ở đâu vậy?”

“Bệnh viện huyện mà công ty bảo hiểm liên kết, chụp bằng X-quang.”

“Anh phải nói em sao cho vừa đây.” — Thẩm Dã bật tay vào trán tôi.

“A đu… đau á.” — Tôi phát ra âm thanh yếu ớt như mèo con.

“Đừng có giả bộ, anh còn chưa dùng lực.” — Anh cúi người thổi lên trán tôi.

“X-quang sao chuẩn bằng CT được?! Thật là… làm bậy quá mức!”

“Ở ngay trung tâm thành phố, em không đến bệnh viện hạng ba, lại mò về huyện?”

“Bệnh viện liên kết với bảo hiểm mà… được giảm 25% á.”

“Em muốn chọc anh tức chết à? Em thiếu tiền đến mức đó sao?”

“Anh đưa thẻ cho em rồi, cứ yên tâm mà dùng.”

“Em mua bảo hiểm làm gì? Không phải anh đã mua cho em đủ loại rồi sao?”

“Có mua bảo hiểm bệnh hiểm nghèo không? Cái đó đồng nghiệp em giới thiệu.”

“Có mua hết rồi. Những cái cần mua anh đều mua. Chỉ có em là không chịu quan tâm đến chính mình.”

Tôi cười gượng, lúng túng.

Hồi đó anh dúi cho tôi một xấp hợp đồng bảo hiểm toàn chữ là chữ, tôi lười đọc ký cái rẹt một loạt cho xong.

Thẩm Dã nắm lấy tay tôi.

Anh nói:

“Đi khám tiêu hoá đi, xem thử buồn nôn là vì lý do gì.”

Tôi gật đầu.

Nhưng vừa đến gần cửa phòng khám, tôi nhìn thấy một bóng người quen thuộc mà lại xa lạ — là ba tôi, hình như còn có người đàn bà kia… và đứa em trai rẻ tiền của tôi.

Tôi không muốn nhìn thấy bọn họ.

Không cần thiết phải chạm mặt, tôi thấy xui xẻo.

“Không được! Cái công ty bảo hiểm rùa kia làm em hoảng loạn mấy ngày nay.”

“Em phải đi tính sổ với tụi nó. Anh mau về công ty đi.”

Tôi gỡ tay Thẩm Dã đang nắm lấy tôi ra.

Trong ba mươi sáu kế, chạy là thượng sách.

Tôi cắm đầu cắm cổ bỏ chạy một mạch.

Tôi phải kéo bạn thân đi cùng để đến công ty bảo hiểm làm cho ra lẽ.

Nhưng lúc chạy đi, hình như tôi thấy mặt Thẩm Dã… xị xuống rồi.

Gương mặt điển trai đó, có chút… thối không chịu nổi.

18

Trước cửa đồn cảnh sát.

Tôi rụt cổ núp sau lưng bạn thân như một con chim cút, không dám nhìn Thẩm Dã đang đứng đằng trước, tay siết chặt cà vạt đã tháo, mặt thì đen sì.

Có vẻ… anh đang rất tức giận.

Chuyện là thế này.

Tôi kể cho bạn thân nghe vụ chẩn đoán nhầm bệnh.

Cô ấy—tính cách “ớt cay”—vừa nghe xong đã nổ tung như pháo.

Thế là cô ấy lái xe chở tôi thẳng đến công ty bảo hiểm.

Vừa đến nơi, tụi tôi lập tức đi tìm người phụ trách hợp đồng để nói lý lẽ.

Kết quả, bên đó nhất quyết không chịu huỷ hợp đồng cho tôi.

Thế là… cãi nhau nổ ra.

Một nhân viên bên họ đẩy tôi, bạn thân tôi liền phản đòn.

Tụi tôi đánh nhau luôn tại chỗ.

Hiện trường loạn thành một nồi lẩu thập cẩm.

Cuối cùng, chuyện bị đưa đến đồn cảnh sát.

Thẩm Dã ngẩng đầu nhìn tôi, ra hiệu bảo tôi đi về phía anh.

Bạn thân tôi lập tức chắn trước mặt:

“Là tớ đánh, cậu đừng có dọa Dao Dao.”

“Không liên quan đến Tiểu Tuyết, là tớ kéo cậu ấy đi.”

Thấy bạn thân muốn gánh tội thay, tôi vội kéo tay cô ấy lại.

Nếu không vì tôi, cô ấy đã chẳng dính vào chuyện này.

Mặt cô ấy còn bị cào xước cả một đường.

Thẩm Dã nhìn bạn tôi rồi nói:

“Anh họ tôi, nếu không ngại, để cậu ấy đưa cô đi xử lý vết thương.”

Anh chỉ về phía xa xa—một người mặc hoodie trắng đang bước tới. Là Thẩm Dật.

Tôi liếc thấy đôi mắt Tiểu Tuyết bắt đầu phát sáng.

Tôi hiểu rồi.

Crush tới rồi!

Tôi đi tới bên cạnh Thẩm Dã, cực kỳ hợp thời mà hỏi:

“Anh họ mình… có bạn gái chưa vậy?”

“Chưa. Nhưng từng có rất nhiều rồi. Cô Tiểu Tuyết nên suy nghĩ kỹ.”

Thẩm Dã đáp lời với vẻ mặt chẳng mấy vui, đồng thời kéo tay áo tôi lên xem xét.

“Còn chưa biết ai là người ‘tra’ ai đâu. Đi thôi, không làm phiền hai người nữa.”

Tiểu Tuyết lập tức chạy theo hướng Thẩm Dật.

Tôi biết mà, bạn thân tôi mê nhất là gương mặt kiểu “cún con ngoan ngoãn” như thế.

Hai đại boss giới hải dương mà gặp nhau… không biết sẽ tạo ra trận sóng thần gì đây?

“Đau không?”

“Hả?”

“Không thấy tay em bị cào à?”

Tôi cúi đầu nhìn tay mình—một vết dài do móng tay cào rách, chắc là lúc xắn tay áo đánh nhau bị đối phương làm bị thương.

“Không đau, không sao đâu.”

“Vớ vẩn! Đến bệnh viện xử lý vết thương, tiện thể đi khám tiêu hoá luôn.”

Tiêu hoá…

Tôi sực nhớ ra, sáng nay vì không muốn chạm mặt ba mình, tôi đã bỏ chạy.

Không biết Thẩm Dã có nhận ra không.

Tại khoa Tiêu hoá, bác sĩ nói tôi buồn nôn là do rối loạn giờ giấc sinh hoạt.

Tôi chột dạ cúi đầu.