Chương 6 - Mẹ Chồng Đặt Hàng Bạn Trai Cũ
16
Từ lúc Thẩm Dã đến, bạn thân tôi liền lặng lẽ lui sang một bên.
Ban đầu, tôi vốn không định khóc.
Thế nhưng vừa nhìn thấy Thẩm Dã, nước mắt tôi không sao kìm lại nổi.
Tại sao anh lại đến?
Chỉ cần anh xuất hiện, tất cả sự mạnh mẽ giả vờ tôi gồng lên suốt thời gian qua… đều sụp đổ như bọt xà phòng.
Anh quỳ một gối xuống nền nhà, để tôi đang ngồi có thể dễ dàng vươn tay ôm anh.
Tôi nhào đến, ôm chặt lấy anh rồi òa lên khóc nức nở.
Tôi vừa khóc, anh vừa nhẹ nhàng vỗ lưng tôi dỗ dành.
Tôi mà đã khóc thì sẽ bị nấc, thở không ra hơi, nước mắt nước mũi tèm lem cả.
Khóc mệt rồi, tôi nức nở hỏi:
“Anh… sao anh lại đến đây?”
“Thông tin thanh toán viện phí của em gửi thẳng về máy anh.”
Tôi chợt nhớ ra — lúc lấy số khám tôi đã dùng thẻ của Thẩm Dã.
Tôi vẫn tưởng anh sẽ chẳng thèm để ý mấy khoản chi tiêu linh tinh ấy.
“Điện thoại em không gọi được, anh lo quá, lập tức lái xe đến đây.”
“Nói anh nghe đi, có chuyện gì? Đừng sợ, có chuyện gì… chúng ta cùng gánh.”
Tôi không muốn nói.
Tôi không muốn để anh nhìn thấy một tôi thảm hại như thế này.
Nhưng anh thở dài, rồi nhẹ nhàng hỏi:
“Là… bệnh lại tái phát rồi sao?”
Tôi trừng mắt, lắp bắp “Sao… sao anh biết?”
“Ngốc ạ, anh đã sống cùng em ba năm rồi mà.”
“Em không thích dọn dẹp, đồ đạc toàn vứt lung tung, báo cáo khám sức khỏe em để loạn cả lên, muốn không thấy cũng khó.”
Tôi chợt nhớ ra, ở nhà, hầu hết việc dọn dẹp đều là Thẩm Dã lo.
Nếu anh bận quá, sẽ gọi người giúp việc tới làm.
Tôi hầu như chưa từng đụng tay.
“Sau mỗi lần khám sức khỏe định kỳ, em đều trở nên u uất, anh sao có thể không nhận ra?”
“Chỉ là… em không muốn nhắc đến, nên anh cũng giả vờ không biết.”
“Anh luôn mong rằng… nếu một ngày nào đó em sẵn sàng, em sẽ chủ động kể cho anh nghe.”
“Nhưng anh không ngờ… em thà chia tay, cũng không nói.”
“Không phải vậy!”
“Hửm?”
“Em chia tay là vì… em mang thai rồi… Em sợ mình không giữ nổi đứa bé…”
Tôi còn chưa nói hết câu, Thẩm Dã đã sững người, ánh mắt dán chặt vào tôi.
Tôi biết… anh thật sự rất thích trẻ con.
Anh là con một, được cha mẹ yêu thương hết mực.
Anh lớn lên trong một gia đình đầy ấm áp — và chắc chắn sẽ trở thành một người cha tốt.
Rồi anh cúi xuống, đặt một nụ hôn dịu dàng lên trán tôi.
“Đừng sợ.”
“Anh ở đây rồi.”
“Anh sẽ luôn ở bên em.”
“Anh sẽ không để em gặp chuyện gì đâu.”
17
“Không có thai đâu, tôi khuyên nên đi khám tiêu hoá xem sao.”
Bác sĩ sản phụ khoa vừa kiểm tra xong thì nói với tôi như vậy.
Khi tôi bước ra và báo tin cho Thẩm Dã, anh lập tức thở phào nhẹ nhõm.
Tôi: “?”
Anh cúi đầu, trán chạm vào trán tôi, giọng nhẹ nhàng:
“May mà không có tiểu quỷ nào đến hành em.”
Sau đó, anh nắm tay tôi:
“Đi chụp CT đi, kiểm tra cho kỹ càng một chút.”
Kết quả CT phải đợi vài tiếng mới có.
Thẩm Dã ngồi đợi cùng tôi, giữa hai đứa cách một chỗ ngồi.
Bệnh viện quy định ghế chờ phòng CT phải để trống ghế ở giữa.
Lúc đầu anh không chịu rời ra, nhưng tôi không muốn anh ngồi xổm dưới chân mình nên đành thỏa hiệp.
Tôi cầm điện thoại, gửi WeChat cho anh:
“Xin lỗi, em không nên giấu anh chuyện lớn như vậy.”
“Lần sau không được tái phạm. Nhớ kỹ, em luôn là ưu tiên số một của anh.”
Hai đứa cứ thế nhắn qua nhắn lại, chẳng đầu chẳng cuối.
Cuối cùng, kết quả kiểm tra cho thấy: bệnh của tôi… không tái phát.
Thậm chí tình trạng hiện tại còn tốt hơn trước, vùng tổn thương trong phổi đã được hấp thu đi kha khá.
Tôi: “…”