Chương 9 - Mẹ Chồng Đáng Sợ

🔥 Mời bạn theo dõi page Gợi Ý Truyện Zhihu để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

Cũng thật nực cười.

Tôi xóa tin nhắn, ném điện thoại sang một bên.

Ngoài cửa sổ, nắng vàng rực rỡ, cuộc sống yên bình.

Trần Trần đang ngồi giữa phòng khách lắp Lego, miệng nghêu ngao hát những câu hát không đầu không đuôi.

Tôi bước đến, ôm con từ phía sau.

“Mẹ ơi, mẹ nhìn này! Lâu đài con xây nè Thằng bé hào hứng khoe.

“Giỏi quá.” Tôi hôn nhẹ lên má con.

Khoảnh khắc ấy, tôi thấy mình thật may mắn.

May mắn vì đã dứt khoát vào đúng thời điểm.

May mắn vì đêm tối năm đó, tôi không chọn nhượng bộ.

Có những ngã rẽ, bước qua rồi — chính là tái sinh.

Về sau, sự nghiệp của tôi ngày càng thuận lợi.

Tôi trở thành giám đốc bộ phận trẻ nhất trong công ty.

Trong buổi tiệc mừng dự án mới thành công, tôi quen một người đàn ông.

Anh là giám đốc kỹ thuật của công ty đối tác — ôn hòa, hài hước, ấm áp.

Anh tên là Lục Dĩ Trạch.

Anh nhớ tôi từng vô tình nói thích món tráng miệng của một tiệm, rồi lặng lẽ xếp hàng cả tiếng chỉ để mua về cho tôi.

Anh đến dưới công ty lúc tôi tăng ca đến đêm, mang theo hộp đồ ăn nóng hổi chỉ để nói: “Em vất vả rồi.”

Anh cùng Trần Trần nghiên cứu mấy con Ultraman, kiên nhẫn dạy con lắp từng mô hình phức tạp.

Trần Trần rất quý anh.

Hôm anh cầu hôn tôi không có hoa, không có pháo, không có nghi thức gì rình rang.

Chỉ là một buổi chiều cuối tuần bình thường, chúng tôi dắt nhau dạo trong công viên.

Hoàng hôn kéo dài bóng ba người thật dài trên lối đi.

Anh quỳ một gối xuống, đưa ra một chiếc nhẫn đơn giản, nhìn tôi bằng ánh mắt trịnh trọng:

“Thẩm Mặc Vi, anh biết em đã trải qua những gì. Anh sẽ không yêu cầu em làm một người vợ hoàn hảo.”

“Chỉ cần em vẫn là chính em.”

“Anh mong những ngày tháng sau này, được là người che mưa chắn gió cho mẹ con em.”

Tôi nhìn vào đôi mắt chân thành ấy, rồi nhìn sang Trần Trần bên cạnh đang háo hức chờ đợi.

Tôi mỉm cười, nước mắt lăn dài.

Lần này là những giọt nước mắt hạnh phúc.

Tôi gật đầu:

“Em đồng ý.”

Trần Trần reo lên vui sướng.

Tôi ngẩng đầu nhìn lên bầu trời — hoàng hôn rực rỡ như tranh vẽ.

Tôi nghĩ… đêm tối của cái ngày định mệnh đó, đêm tối ngập tràn phản bội và tuyệt vọng đó, cuối cùng cũng đã trôi qua.

Nó từng là một vết sẹo trong đời tôi.

Nhưng giờ đây, vết sẹo ấy đã lành, đã rơi vảy, và mọc lên lớp da thịt mới.

Nó nhắc tôi — đừng bao giờ vì ai mà đánh mất giới hạn và phẩm giá của chính mình.

Cũng nhắc tôi — chỉ cần kiên định vượt qua bóng tối, thì ánh sáng nhất định sẽ tới.

Mà ánh sáng của tôi… chính là hai người đang bên cạnh tôi lúc này.

Những người tôi yêu thương nhất.

— Hết —

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)