Chương 8 - Mẹ Chồng Đáng Sợ

🔥 Mời bạn theo dõi page Gợi Ý Truyện Zhihu để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

Uống nhiều rồi thì quay về nhà cãi nhau với bố mẹ, trách họ đã hủy hoại cuộc đời anh ta.

Có lần, anh ta say xỉn rồi chạy đến dưới công ty tôi làm loạn.

Bảo vệ phải gọi cảnh sát mới lôi được anh ta đi.

Tôi nhìn qua camera thấy anh ta bị hai cảnh sát kẹp hai bên, miệng vẫn không ngừng gọi tên tôi, mà lòng tôi chẳng gợn chút cảm xúc nào.

Thương thay cho kẻ đáng thương, giận thay cho kẻ không biết cố gắng.

Đường là anh ta tự chọn, dù có phải quỳ gối thì cũng phải tự mà đi cho hết.

Một thời gian sau, tôi nhận được một cuộc gọi ngoài dự đoán.

Là ba chồng cũ gọi đến.

Giọng ông ấy trong điện thoại già nua và mệt mỏi.

“Vi Vi… à không, Thẩm Mặc Vi.”

“Chú biết chú không nên làm phiền cháu.”

“Nhưng… mẹ cháu… mẹ chồng cháu, bác sĩ chẩn đoán ung thư gan giai đoạn cuối.”

Tôi cầm điện thoại, lặng im.

Lại cái mô-típ phim máu chó quen thuộc.

“Bác sĩ nói, bà ấy sống không được mấy tháng nữa.”

“Bà ấy chỉ muốn được gặp Trần Trần một lần thôi.”

“Bà ấy biết mình sai rồi, bà ấy hối hận…”

“Cháu xem, có thể…”

Tôi nghe xong, bình tĩnh đáp lời:

“Chú à, cháu rất tiếc khi nghe tin này.”

“Nhưng cháu sẽ không dẫn Trần Trần đến gặp bà ấy đâu.”

“Thứ nhất, cháu không muốn để bà ấy có ảo tưởng rằng chỉ cần mắc bệnh nan y là có thể gột sạch mọi lỗi lầm và được tha thứ.”

“Trên đời này, đâu có gì dễ dàng như vậy.”

“Thứ hai, cháu không muốn Trần Trần có bất kỳ liên hệ nào với gia đình chú nữa.”

“Cuộc sống của con cháu hiện giờ rất bình yên, cháu không muốn vấy bẩn tâm hồn non nớt của nó thêm lần nào nữa.”

“Thứ ba, cũng là điều quan trọng nhất — cháu không tin bà ấy thật sự hối hận.”

“Bà ấy chỉ đang cố bấu víu vào chút cảm xúc cuối cùng để chống chọi với thất bại và tuyệt vọng.”

“Nếu người nằm trên giường bệnh hôm nay là cháu, chú nghĩ bà ấy có đến thăm cháu không?”

Bên kia điện thoại là một khoảng lặng dài.

Cuối cùng, ông ấy thở dài một tiếng, rồi gác máy.

Tôi không biết lựa chọn của mình có quá tàn nhẫn không.

Nhưng tôi biết, đó là cách tốt nhất để bảo vệ tôi và con trai.

Có những người, có những chuyện, một khi đã bỏ lỡ thì vĩnh viễn không quay lại được nữa.

Thánh nữ thì có thể tha thứ mọi thứ.

Nhưng tôi không phải thánh nữ. Tôi là Thẩm Mặc Vi.

Tôi chỉ muốn dẫn con trai mình, sống cho đàng hoàng.

15

Cuộc sống giống như một hộp socola, bạn chẳng bao giờ biết miếng tiếp theo sẽ có vị gì.

Khi tôi nghĩ rằng mớ rối rắm với nhà họ Cố đã hoàn toàn khép lại, số phận lại giở trò.

Hôm đó tôi dẫn Trần Trần đi siêu thị, thì bất ngờ chạm mặt một người quen.

Là Cố Minh Triết.

Anh ta còn thảm hại hơn cả lúc tôi thấy qua camera.

Tóc tai bù xù, mắt đờ đẫn, người nồng nặc mùi rượu.

Đi bên cạnh anh ta là một người phụ nữ — chính là cô cháu gái tên A Linh mà mẹ chồng tôi từng nâng niu.

A Linh đang dìu anh ta, vẻ mặt đầy chán ghét và bực bội.

“Cố Minh Triết, anh đi nổi không hả? Lề mề mãi, tôi nói rồi tôi không có tiền cho anh!”

“Cho tôi chút thôi… một chút thôi… tôi thề là lần cuối…”

Cố Minh Triết van xin với giọng khẩn thiết.

“Cút! Mẹ anh sắp chết đến nơi rồi, mà anh còn rảnh uống rượu! Đúng là đồ bỏ đi!”

A Linh hất tay anh ta ra, vừa mắng vừa bỏ đi.

Cố Minh Triết loạng choạng suýt ngã.

Ngẩng mặt lên, anh ta bắt gặp tôi và Trần Trần.

Ánh mắt chạm nhau, không khí như đông cứng lại.

Trần Trần theo phản xạ trốn ra sau lưng tôi.

Trong mắt Cố Minh Triết dâng lên đủ loại cảm xúc — kinh ngạc, xấu hổ, đau đớn… và một chút khát khao.

“Vi Vi… Trần Trần…” Anh ta lẩm bẩm, giọng khàn khàn như người sắp gục ngã.

Tôi không nói gì, mặt không đổi sắc kéo tay Trần Trần quay lưng bỏ đi.

“Mẹ ơi,” Trần Trần khẽ hỏi, “người đó là ba con phải không?”

“Không phải.” Tôi trả lời dứt khoát.

“Chỉ là một người xa lạ.”

Tôi không quay đầu lại, nhưng tôi cảm nhận được ánh mắt rực cháy ấy vẫn dõi theo chúng tôi, cho đến khi khuất bóng giữa đám đông.

Đó là lần cuối cùng tôi nhìn thấy Cố Minh Triết.

Vài ngày sau, tôi nhận được tin nhắn từ ba chồng cũ.

【Mẹ cháu mất rồi. Cố Minh Triết cũng uống rượu quá liều sau lễ tang, không cứu được.】

Chỉ một dòng tin nhắn ngắn ngủi, nhưng tôi nhìn rất lâu.

Trong lòng không rõ là cảm xúc gì.

Không có cảm giác hả hê như tưởng tượng khi “báo thù thành công”, cũng chẳng thấy thương xót hay tiếc nuối.

Chỉ cảm thấy — tất cả như một vở hài kịch hoang đường.

Vì một căn nhà vốn không thuộc về mình, vì một người phụ nữ vốn chẳng thèm để ý đến mình, vì chút kiểm soát đáng thương và nực cười…

Cả gia đình họ đã tự tay đẩy cuộc đời mình vào bãi chiến trường toàn gạch vụn và tro tàn.

Thật đáng thương.

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)