Chương 8 - Mẹ Chồng Ác Độc Quay Về Thời Gian
Trong mắt bà ta, tất cả như thể đã đứng về phía đối lập.
Không được! Không thể kết thúc như vậy! Bà ta phải quay lại, bắt đầu lại tất cả từ đầu!
Tôi thấy vẻ mặt mẹ chồng càng lúc càng méo mó, ánh mắt nhìn con gái tôi vừa chất chứa hận thù khó nói thành lời, vừa tha thiết nhìn chồng bà ta rất lâu, rồi như hạ quyết tâm.
“Oa oa…”
Dù tôi đã luôn cảnh giác, vẫn không kịp ngăn bà ta vồ lấy con gái tôi từ trong tay tôi.
Tôi giật mình lạnh toát cả người, lập tức nhào tới.
Bà ta không màng tất cả, đẩy ngã mọi người, lao về phía cửa sổ, định nhảy xuống.
Tôi kịp lao đến ôm chặt lấy eo bà ta và con gái, hai chân kẹp chặt khung cửa sổ, giữ lấy họ.
“Dịch Hưng Tư!”
Mẹ chồng giãy giụa dữ dội, tay tôi dần trượt khỏi, trong cơn tuyệt vọng tôi hét tên chồng.
Khi toàn thân tôi sắp mất sức, tôi thấy bà ta ôm con gái tôi rơi xuống.
Một cánh tay từ sau tôi chộp tới, bắt được chiếc tã đang quấn con bé.
Nhìn con gái lơ lửng giữa không trung, gào khóc không ngừng, tôi run rẩy bế lấy con vào lòng, mới phát hiện toàn thân mình đều đau đớn, hai tay run rẩy đến mức không siết nổi nữa.
Không quan tâm người xung quanh đang xôn xao bên khung cửa, tôi ôm chặt con gái mình, khóc òa lên.
Chồng tôi cũng sợ đến tái mặt, vùi đầu vào vai tôi, dang tay ôm trọn tôi và con gái, như ôm lại món báu vật vừa mất lại.
Mẹ chồng bị liệt.
Từ cổ trở xuống, không còn cảm giác.
Bà ta không cam tâm vì chồng và con đều không chịu ở bên chăm sóc, ngày ngày trút giận lên y tá trong bệnh viện.
“Lũ tiện nhân các người đến đây làm gì? Chồng tôi đâu? Bị mấy đứa quyến rũ đi rồi phải không!”
“Gọi con tiện Trịnh Tố Hoài đó đến đây! Nó dám giành đàn ông với tôi, tôi sẽ xé nát chỗ ấy của nó!”
“Cứ để tôi chết đi, tôi phải cùng hệ thống quay về quá khứ, quay về lúc mới gặp Trí Dũng!”
Con trai bà ta đứng ở cửa phòng bệnh, lặng im nghe bà ta lảm nhảm, một lúc sau mới quay sang tôi, nhẹ giọng hỏi:
“An Dật, em cũng quay về rồi phải không?”
“Em cũng quay lại để cứu con gái chúng ta đúng không?”
Hóa ra anh ấy là Dịch Hưng Tư của mười năm sau!
Bảo sao sau khi cứu con bé, anh cứ luôn giữ nó không rời, việc ăn uống đều phải tự kiểm tra trước mới đưa cho con ăn.
“Là anh sai, không bảo vệ được con.”
Anh đỏ mắt, nắm chặt tay tôi, nước mắt rơi lã chã làm ướt khăn tã của con.
“Em không muốn để con mang họ anh, anh hiểu mà. Tất cả đều do anh!”
“Trước kia anh cứ nghĩ mẹ chỉ là hơi kiểm soát, nhưng không có ác ý, từ nhỏ đến lớn cũng chưa từng thực sự làm hại anh, hơn nữa còn có ba anh ở đó, nên cứ nghĩ ông có thể kiềm chế bà.”
“Anh không ngờ bà lại nghi ngờ ba ngoại tình, rồi đổ mọi lỗi lên con bé!”
“Anh không ngờ bà lại thay đổi tính cách, làm ra những chuyện như vậy với con gái!”
“May mà bây giờ mọi thứ vẫn còn kịp! May mà em và con đều không sao!”
Phải, bây giờ vẫn còn kịp.
Tôi vuốt khuôn mặt đỏ bừng vì khóc của con, tim vẫn chưa hết run.
Sau khi mẹ chồng được đưa vào viện dưỡng lão, bà ta vẫn không ngừng gào thét đòi quay về quá khứ, ngày ngày nguyền rủa bác sĩ Trịnh.
Nhưng ba chồng chưa từng nối lại tình xưa với bác sĩ Trịnh.
Ngay cả mười năm sau, họ cũng không từng ở bên nhau.
Nếu không phải vì mẹ chồng ngày ngày làm loạn, cuối cùng hại chết con gái tôi, thì họ đã không ly hôn.
Ba chồng sớm biết mẹ là người thế nào, bị bà ta kiểm soát cả đời.
Dù không thể trở thành đầu bếp có học như ông mong muốn, ông cũng không oán trách.
Dù từ lâu ông đã biết nấu ăn, muốn nấu cho vợ con ăn,
nhưng mỗi khi ông bước vào bếp, mẹ chồng lại như gặp kẻ thù, ép ông ra ngoài, sợ mùi dầu mỡ làm ô uế khí chất của “người có văn hóa”.
Sau khi mẹ chồng bị liệt, ông ngoài việc mỗi ngày vui vẻ nấu ăn cho cháu gái, còn hay nấu cháo mang đến đút cho vợ.
Mỗi lần thấy họ như vậy, tôi đều cảm thấy xót xa.
Mẹ chồng là một người phụ nữ nội trợ không có học vấn, cả đời chỉ biết xoay quanh chồng con.
Dù có rất nhiều tật xấu, nhưng chưa đến mức phải chịu kết cục như vậy.
Nếu không có cái gọi là hệ thống mẹ chồng ác độc, dụ dỗ bà ta thu thập “giá trị phẫn nộ”,
thì có lẽ bà ta đã có thể cùng chồng đầu bạc răng long.
Nhưng tôi không thể đồng cảm với bà ta.
Vì lòng ích kỷ của mình, bà ta đã hại chết con gái tôi.
Khi mẹ chồng bị liệt, tôi nghe thấy tiếng “bụp bụp” như bong bóng vỡ vang lên trong cơ thể bà.
Hệ thống đó đã tiêu tán vì không còn năng lượng.
Dù là chọn người ngẫu nhiên, hay bị ai đó triệu hồi, tôi chỉ mong nó đừng bao giờ xuất hiện nữa.
(Toàn văn hoàn)