Chương 7 - Mẹ Chồng Ác Độc Quay Về Thời Gian
8.
Từ sau khi mối tình đầu xuất hiện, mẹ chồng bước vào trạng thái cảnh giác cấp độ một.
Dù ba chồng ngày đêm lo lắng vì bệnh tình của con gái tôi, đến mức thậm chí không nhận ra người kia, cũng không thể ngăn được bà ta thần kinh căng như dây đàn, liên tục canh chừng rồi cố tình gây chuyện, cuối cùng trong một lần làm quá, đã giật luôn khẩu trang của bác sĩ, để lộ khuôn mặt thanh tú bên dưới.
Trịnh Tố Hoài chỉ biết cười khổ.
Là bác sĩ nhi khoa, bà ấy từng gặp vô số người nhà bệnh nhân kỳ cục, nhưng kiểu cố ý sinh sự đến mức này, là lần đầu tiên, bà suýt tưởng mình gặp phải kẻ chuyên đi quấy rối bệnh viện.
Dù đã gần sáu mươi, mái tóc hoa râm và vài nếp nhăn trên gương mặt vẫn không làm lu mờ vẻ đẹp của bà, mà ngược lại càng khiến khí chất điềm đạm, dịu dàng và trí tuệ của bà hiện rõ.
Đối diện với bà, Ngưu Bích Nguyệt đỏ mặt tía tai như con gà chọi, nắm chặt khẩu trang vừa giật được, ánh mắt vừa đắc ý vừa cảnh giác khi thấy bác sĩ nhìn về phía mình, lập tức khoác chặt tay ba chồng.
“Người nhà bệnh nhân này, chúng tôi đã nói nhiều lần rồi, không được dùng cồn để hạ sốt cho trẻ, làm vậy rất nguy hiểm.”
Bác sĩ Trịnh nhẹ nhàng khuyên nhủ với giọng vô cùng nhẫn nại.
“Chúng tôi không có…” Ba chồng định giải thích, lại bị mẹ chồng lớn tiếng cắt ngang.
“Nguy hiểm cái gì chứ.” Giọng bà ta chua chát, như thể đang tranh cao thấp với ai đó.
“Hồi bọn tôi cũng làm vậy mà, trẻ con chẳng phải vẫn lớn ầm ầm ra đó thôi.”
“Đám bác sĩ các người vì kiếm tiền mà bày ra bao nhiêu loại thuốc, con bé uống thuốc của mấy người mới mãi không khỏi đó!”
“Lang băm!”
“Tôi nhất định phải đi tố cáo cô!”
“Đủ rồi!” Ba chồng cắt ngang cơn giận sôi sục của bà ta.
“Bà dùng cồn lau người cho bé thật à?!” Ông nhìn chằm chằm vào gương mặt ngày càng chột dạ của mẹ chồng, sắc mặt âm trầm đến đáng sợ.
“Tôi cũng là vì con bé mà thôi, thuốc bác sĩ không có tác dụng gì cả…”
“Chát!” Một cái tát giáng xuống khiến mặt bà ta lệch hẳn đi, ôm má một lúc lâu bà ta mới phản ứng lại được.
“Ông đánh tôi!” Bà ta gào lên the thé: “Dịch Chí Dũng, ông dám vì con tiện nhân kia mà đánh tôi!”
“Chẳng phải tôi cũng vì nó tốt sao?”
“Uống có chút nước mà đổ bệnh, làm ông với con trai phải chạy ngược chạy xuôi, mệt mỏi thế này, tôi mới cố giúp để nó mau khỏi!”
“Mà ông chỉ vì một câu của ả đàn bà đó đã trở mặt với tôi! Ông tin bà ta chứ không tin tôi sao!”
“Mấy chục năm rồi, giữa tôi với bà ta, cuối cùng ông vẫn chọn bà ta!”
Tôi cố kiềm cơn giận, vuốt mái tóc ướt đẫm mồ hôi của con gái, trong đầu không thể hiểu nổi cái kiểu logic kỳ quặc của bà ta.
Cả cuộc đời bà ta đều xoay quanh chồng, bất kỳ ai làm gì cũng bị bà ta cho là đang nhắm vào chồng bà.
Tất cả mọi người đều là tình địch của bà ta.
Bất kể là sáu mươi tuổi, ba mươi tuổi, hay ba tháng tuổi, chỉ cần là nữ, đều nằm trong tầm công kích của bà ta.
Nhưng tôi không thể nổi giận, nếu không chẳng phải rơi vào đúng cái bẫy của bà ta sao.
Bà ta ngược đãi con tôi, chẳng phải chính là để kích động cảm xúc của tôi, để tiếp thêm năng lượng cho cái hệ thống khốn kiếp kia à!
9.
“Mẹ còn định gây chuyện trong bệnh viện đến bao giờ nữa?”
Bà ta trừng to mắt nhìn sang. Con trai bảo bối của bà ta giờ đây đang cau mày nhìn bà với vẻ chán ghét.
Cả chồng, con trai, đều đang giận dữ và ghê tởm bà ta.
Nhiều điểm phẫn nộ quá đi mất!
Bà ta bất giác nghĩ.
Đáng tiếc, lúc xác nhận với hệ thống, chính bà ta đã yêu cầu rõ: điểm phẫn nộ chỉ được tính từ An Dật và Trịnh Tố Hoài.
Bà ta từng nghĩ mọi chuyện sẽ rất dễ dàng, ít nhất thì mười năm sau đúng là như vậy.
Dễ dàng khiến đứa con gái vô dụng chết đi.
An Dật gào khóc suốt một thời gian dài, gần như hóa điên.
Nhưng người chết thì không thể sống lại. An Dật sau khi dâng đầy giá trị phẫn nộ thì ly hôn với Dịch Hưng Tư.
Khi bà ta cho rằng con trai cuối cùng cũng sẽ quay về vòng tay của mình, con trai lại bỏ nhà đi.
Không nghe máy, không về nhà.
Dù bà ta quỳ xuống cầu xin, hắn vẫn không tha thứ.
Đứa con trai mà bà ta đã mang nặng đẻ đau mười tháng, nuôi dưỡng bao năm, vì một đứa con gái chỉ sống cùng hắn mười năm, lại hận bà!
Thậm chí hắn còn cho rằng gia đình hắn đã tan nát!
Nực cười thật! Chẳng lẽ con trai không nên thuộc về cha mẹ sao?
Sau khi nhận được cuộc gọi báo con trai bị tai nạn xe, bà ta bắt đầu tin hệ thống là đúng.
Cuộc sống ở độ tuổi này chẳng có gì tốt đẹp.
Bà ta muốn quay về quá khứ, trở lại thời điểm chỉ có ba người trong nhà.
Không có An Dĩ, không có Trịnh Tố Hoài, càng không có An Lạc Di – kẻ đầu sỏ gây nên tất cả!