Chương 8 - Máy Bay Của Ai
8
Nghe tôi tặng quà, ông ta tưởng tôi mềm lòng, hớn hở mở hộp ra.
Ai ngờ, ngay khi nắp hộp vừa mở — sắc mặt ông ta xanh lét.
Chỉ thấy trong hộp là… một đống giày cũ nát.
Ông ta run tay chỉ vào tôi, tức đến mức lắp bắp:
“Cô… cô… cô…”
Nói mãi cũng không nên lời, toàn thân run rẩy, rồi ngã vật xuống đất, ngất lịm.
Mọi người xúm lại xem, ai cũng kinh ngạc. Tôi lạnh lùng nhìn ông ta, dõng dạc tuyên bố:
“Hôm nay tôi đến đây, là để trả quà. Con trai yêu quý của ông, tốt nhất ông nên giữ kỹ!”
“Từ hôm nay, nhà họ Trình và nhà họ Liễu cắt đứt toàn bộ quan hệ hợp tác — một đao đoạn tuyệt!”
Liễu Bất Quần tức đến phát run, sùi bọt mép, ngất ngay tại chỗ.
Liễu Chí Cương nhào tới, ôm cha mình mà gào khóc:
“Cha! Cha tỉnh lại đi! Cha ơi!”
Trong tiếng khóc rên thảm thiết của Liễu Chí Cương và tiếng gào thảm của Trần Lệ từ xa vọng lại, tôi dẫn người rời khỏi biệt thự nhà họ Liễu, để lại cả sân đầy gà bay chó sủa.
Về đến nhà, tôi lập tức gọi luật sư, yêu cầu lập hồ sơ khởi kiện ly hôn với Liễu Chí Cương.
Ngay hôm sau, sau khi đơn kiện được gửi đi, nhà họ Liễu đã vội vàng kéo nhau đến tận cửa nhà tôi.
Liễu Chí Cương vừa bước vào cửa đã “phịch” một tiếng quỳ xuống, ôm chân tôi khóc lóc:
“Vợ ơi, anh sai rồi… anh biết sai rồi mà… Em tha cho anh lần này đi, đừng ly hôn với anh được không?”
“Anh hứa, từ giờ sẽ một lòng một dạ với em, làm trâu làm ngựa cũng không oán than…”
Tôi cười nhạt, hừ lạnh một tiếng:
“Tôi không cần anh trung thành, cũng chẳng cần anh làm trâu ngựa. Tôi chỉ cần anh biến khỏi đời tôi càng xa càng tốt. Nhìn thấy anh, tôi buồn nôn!”
“Anh dùng tiền của tôi nuôi tiểu tam, đem sính lễ tôi tặng anh cho gái, lén lút hú hí sau lưng tôi… Loại rác rưởi như anh mà cũng dám đến xin tôi tha thứ? Cút!”
Liễu Chí Cương gào khóc, bò đến ôm chặt chân tôi không buông, nước mắt nước mũi đầm đìa…
“Tri Ý, anh bị con tiện nhân đó lừa rồi! Hôm qua anh lén xem điện thoại cô ta mới phát hiện — ngoài anh ra, cô ta còn qua lại với cả đống đàn ông khác, toàn là ông già gần 60 tuổi!”
“Cô ta đúng là kẻ lừa đảo chính hiệu, tiếp cận anh chỉ vì tiền!”
“Tri Ý, giờ anh mới hiểu, chỉ có em là thật lòng với anh. Em đừng bỏ rơi anh được không? Nếu em đi, anh sống cũng không nổi…”
Tôi chẳng buồn nghe hắn than khóc, một cước đạp thẳng vào ngực hắn:
“Vậy thì đi mà chết chỗ khác, tôi không rảnh quan tâm mấy chuyện thối hoắc của anh.”
Liễu Bất Quần thấy con trai khóc lóc không có tác dụng, cũng lật mặt theo:
“Con dâu ngoan, đừng vì chuyện này mà phá vỡ quan hệ giữa hai nhà. Lần này đúng là con trai ta sai rồi. Hôm qua về nhà ta đã dạy dỗ nó một trận tơi bời, cái bạt tai trên mặt nó là do chính ta tát!”
“Còn con tiện nhân Trần Lệ, ta đã cho người đánh gãy hai chân, tám cái xương sườn — cũng xem như giúp con hả giận.”
“Con người rộng lượng, tha cho Chí Cương một lần đi.”
“Ta cầu xin con, xin con đừng hủy bỏ hợp tác giữa hai nhà! Nhà họ Liễu nhìn bề ngoài huy hoàng, nhưng một khi mất đi hậu thuẫn của nhà họ Trình, sẽ sụp đổ ngay tức khắc!”
“Dù phải quỳ xuống, ta cũng cầu con một lời tha thứ!”
Nói rồi, ông ta “phịch” một tiếng quỳ sụp xuống trước mặt tôi.
Tôi nhìn hai cha con nhà họ Liễu đang quỳ dưới chân mình, lạnh nhạt cười:
“Tôi đã quyết, đừng phí thời gian ở đây nữa.”
“Quản gia Thôi, tiễn khách!”
Ngay lập tức, Thôi Vũ dẫn người đến, lôi cha con nhà họ Liễu ra khỏi nhà như lôi bao rác.
…
Một tháng sau, vụ ly hôn của tôi và Liễu Chí Cương chính thức đưa ra tòa.
Tôi nắm đầy đủ bằng chứng ngoại tình, cộng thêm hợp đồng tiền hôn nhân đã ký trước đó, nên vụ ly hôn xử lý rất thuận lợi.
Liễu Chí Cương bị kết án ra đi tay trắng.
Liễu Bất Quần thì đúng như ông ta từng nói: mất đi nhà họ Trình, công ty nhà họ Liễu lập tức lao dốc.
Chưa đến nửa năm sau, tuyên bố phá sản.
…
Về sau, trong một buổi tiệc của giới doanh nhân, tôi tình cờ nghe được kết cục của nhà họ Liễu từ một đối tác làm ăn.
Họ kể, đúng ngày tuyên bố phá sản, Liễu Bất Quần tức giận đến mức hộc máu chết tại chỗ.
Liễu Chí Cương, trắng tay, không nhà không cửa, như chó mất chủ, đi tìm Trần Lệ cầu xin trả lại một phần tài sản mà trước kia hắn tặng cô ta, mong qua được giai đoạn khó khăn.
Ai ngờ Trần Lệ không chỉ không cho, mà còn cười nhạo hắn là lão già ngu si tự làm tự chịu.
Quẫn trí vì bị sỉ nhục, Liễu Chí Cương đâm chết Trần Lệ ngay tại chỗ, rồi bị tuyên án tử hình.
Nghe xong, tôi chỉ khẽ thở dài.
Quả nhiên, đúng như câu nói xưa:
“Trời gây họa còn có thể sống, người tự gây họa… không thể thoát.”
【Toàn văn hoàn】