Chương 7 - Máy Bay Của Ai

7

Trần Lệ ban đầu không nhìn rõ tôi do bị khăn che mặt, nhưng khi nghe tôi hỏi, cô ta kéo khăn lên nhìn rõ mặt tôi, lập tức lùi lại mấy bước, hoảng hốt kêu lên:

“Sao… sao lại là cô?!”

Liễu Chí Cương vội vàng đỡ lấy cô ta, cố tỏ ra bình tĩnh:

“Đương nhiên là em họ tôi. Chẳng qua cô ấy sống ở nước ngoài từ nhỏ nên em không biết thôi.”

Thấy hắn còn cứng miệng, tôi liền cho hắn nếm chút “món khai vị”.

Tôi quay lại, ra hiệu cho trợ lý mang bản ghi âm ra.

Từ loa phát ra giọng nói ngọt ngào đến ghê tởm của chính hắn:

【Ai dám to gan đánh người phụ nữ của tôi vậy? Vợ yêu à, dạy dỗ cô ta thật nặng vào, cho nhớ đời!】

【Nhưng đừng bắt anh chờ lâu quá nhé, anh đã đặt phòng khách sạn ở Kinh Hải rồi, chỉ chờ em tới thôi.】

Bản ghi âm này là do tiểu trợ lý thông minh ghi lại trước khi bị đám người kia đánh — cũng nhờ công lao này mà cậu ấy được tôi tăng lương luôn một lần… cả triệu tệ.

Khi đoạn ghi âm kết thúc, tôi lạnh lùng chỉ vào Trần Lệ, quay sang hỏi Liễu Chí Cương:

“Anh gọi cô ta là vợ, bây giờ lại nói là em họ? Đúng là chuyển vai nhanh thật đấy!”

Sắc mặt Liễu Chí Cương lập tức trắng bệch, lắp bắp:

“Không… không thể nào… đây không phải tôi nói… không phải…”

Thấy hắn còn cãi cố, tôi lại ra hiệu cho trợ lý ném xuống một xấp ảnh, rải đầy trước mặt hắn.

“Vậy còn những tấm ảnh này thì sao? Người trong đó cũng không phải là anh à?”

Toàn bộ đều là ảnh nóng bỏng mà thám tử tư của tôi đã lén thu thập từ các khách sạn, ghi lại cảnh Liễu Chí Cương và Trần Lệ hú hí.

Liễu Chí Cương nhìn những bức ảnh ấy thì run rẩy cả người, tay cầm ảnh cũng không vững, miệng lẩm bẩm:

“Sao… sao lại thế này… sao lại…”

Gió lùa tới, những bức ảnh bay tứ tung khắp sân. Với số lượng đó, hắn nhặt sao cho xuể.

Họ hàng nhà họ Liễu trông thấy những bức ảnh kia, cũng không bênh vực nổi nữa, từng người đều chỉ trích thẳng mặt:

“Không còn gì để nói luôn! Dẫn đàn bà lạ đi thuê phòng, tạo dáng còn hoang dã đến mức đó, đúng là làm nhục cả nhà họ Liễu!”

“Gọi người khác là ‘vợ yêu’ ngay trên điện thoại, thật là cặn bã! Con trai nhà ai mà học theo, tôi đánh gãy chân nó!”

“Đúng là to gan! Ngoại tình còn dám mang tiểu tam về mừng thọ cha mình?”

“Ông Liễu Bất Quần nghĩ gì mà để con trai làm ra chuyện hổ thẹn như vậy?”

Mặt Liễu Bất Quần lúc trắng lúc đỏ, không ngờ tiệc mừng thọ của mình lại biến thành trò hề thế này.

Tức đến cực độ, ông ta bất ngờ đứng bật dậy, tát mạnh vào mặt Liễu Chí Cương:

“Thằng con khốn kiếp! Mày dám lừa tao nói con đàn bà này là bạn gặp nạn cần giúp đỡ, nếu biết là tiểu tam thì tao có cho nó vào nhà không?!”

“Mau quỳ xuống xin lỗi Tri Ý, hy vọng nó nể tình vợ chồng mà tha cho mày!”

“Nếu nó không tha, nhà họ Liễu cũng không chứa chấp mày nữa!”

Tát xong con trai, ông ta quay sang chỉ vào Trần Lệ, ra lệnh cho đám con cháu:

“Lôi con tiện nhân này ra ngoài đánh cho tao! Đánh chết cũng mặc xác!”

Người còn chưa kịp ra tay, Trần Lệ đã lăn ra đất gào khóc:

“Đừng đánh tôi! Aaaaa! Đau quá! Chí Cương ca cứu em với!”

Liễu Chí Cương vội vàng lao tới che chắn cho cô ta:

“Đừng đánh cô ấy, cô ấy còn đang bị thương! Muốn đánh thì đánh tôi đi!”

Liễu Bất Quần mặt càng lúc càng đen, rít lên:

“Giữ thằng ngu này lại cho tao! Còn con tiện nhân kia, kéo ra ngoài, đánh cho tan xác!”

Sau khi Trần Lệ bị lôi đi, ông ta đạp một cước vào người Liễu Chí Cương, đá hắn quỳ ngay trước mặt tôi, miệng nịnh nọt:

“Tri Ý, lần này Chí Cương thật quá đáng! Con nể mặt ta, tha cho nó một lần đi!”

“Sau này ta nhất định dạy lại nó tử tế, không để xảy ra chuyện như vậy nữa!”

Tôi chỉ mỉm cười, không nói gì, ra hiệu cho trợ lý mang “quà” đã chuẩn bị lên.

Một chiếc hộp lớn được đặt ngay trước mặt Liễu Bất Quần.

Tôi đẩy hộp tới trước mặt ông ta, nhẹ giọng:

“Thật ra hôm nay tôi cũng chuẩn bị một món quà mừng thọ cho ông. Mở ra xem đi.”

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)