Chương 5 - Máy Bay Của Ai
5
“Không… không cần! anh… anh vẫn ổn, báo cảnh sát cái gì chứ! Thực ra người đang ở trên máy bay là… em họ xa của anh, anhi sợ em nghĩ nhiều nên mới nói là Lưu Chí Viễn thôi.”
“Em sao mà lắm chuyện vậy? Mau giải quyết giúp anh đi!”
“Được, để em tìm cách.”
Tôi nhịn cười, dập máy ngay.
Còn mơ tôi sẽ đi điều phối sân bay cho ả tiểu tam của hắn à? Nằm mơ giữa ban ngày!
Khoảng năm phút sau, Liễu Chí Cương lại gọi tới, giọng hoảng loạn:
“Trình Tri Ý, em giải quyết xong chưa? Máy bay chỉ trụ được mười phút nữa thôi! Không hạ cánh được là rơi bây giờ đấy, mau lên!”
Tôi suy nghĩ một chút, giả vờ ngơ ngác hỏi:
“Liễu Chí Cương, em vừa liên hệ với trung tâm điều phối, họ nói máy bay B-9527 không đứng tên vợ chồng mình, nên em không có quyền can thiệp vào hành trình của nó. Vậy là sao?”
“Em nhớ rõ chiếc máy bay đó là lễ vật cưới em tặng anh, lẽ ra phải đứng tên anh mới đúng. Sao lại chuyển sang người khác?”
“Cái… chuyện đó… để anh tự xử lý, anh cúp máy trước đây!”
Tôi nhìn màn hình hiện cuộc gọi kết thúc, khóe môi nhếch lên cười lạnh.
Chuyện bị cấm hạ cánh này chỉ là món khai vị.
Những món chính còn đang chờ hắn từng chút một nuốt lấy.
Đợi tôi xử lý xong mọi việc bên châu Âu, thu thập đủ chứng cứ ngoại tình, tôi sẽ ngay tại tiệc sinh nhật 60 tuổi của cha hắn, trước mặt toàn bộ họ hàng bạn bè mà đập nát cái mặt giả tạo của hắn.
Chiều hôm đó, tôi đọc được tin tức:
Một chiếc máy bay tư nhân do hết nhiên liệu đã rơi xuống vùng ngoại ô gần Kinh Hải.
Tin cho biết: tai nạn khiến 3 người thiệt mạng, 14 người khác bị thương, người nào cũng thảm hại trốn thoát trong tình trạng xây xát khắp người.
Máy bay giới hạn tải 14 người, thực tế chở 17, ba người chết vì… không đủ dù.
Tôi lướt xem danh sách người tử vong, không thấy tên Trần Lệ, trong lòng có chút hụt hẫng.
Nhưng không sao.
Chỉ cần tôi còn sống, cô ta chắc chắn không thể toàn mạng.
Hôm sau, tôi xuất viện, lập tức bay sang châu Âu bàn việc với hoàng thất.
Trước khi đi, tôi còn thuê một văn phòng thám tử tư điều tra toàn bộ mối quan hệ giữa Liễu Chí Cương và Trần Lệ, đồng thời điều tra kỹ thân phận của ả ta.
Tới nơi, Hoàng tử Romand tiếp đón vô cùng trọng thị, lễ nghi không khác gì đón nguyên thủ.
Việc đàm phán cũng thuận lợi đến kinh ngạc. Chỉ sau ba ngày, chúng tôi đã chốt toàn bộ nội dung hợp tác.
Do xử lý mọi việc nhanh chóng, tôi còn kịp về nước để tham dự lễ mừng thọ 60 tuổi của “cha chồng tốt bụng”.
Trên đường đi, tôi không quên chuẩn bị một “món quà lớn”, để họ hàng nhà họ Liễu được mở mang tầm mắt.
Đến nơi, biệt thự họ Liễu rực rỡ lộng lẫy, trải thảm Ba Tư cao cấp hàng nghìn mét, khắp nơi treo đèn kết hoa, đúng chuẩn một buổi tiệc xa hoa lố bịch.
Trong sân, khách khứa chen chúc.
Liễu Bất Quần ngồi giữa đại sảnh trên chiếc ghế thái sư, mặt đầy đắc ý, đón nhận vô số lời tâng bốc như thể chính ông ta là hoàng thân quốc thích.
Tôi nhớ lại năm xưa khi nhà họ Liễu làm ăn thua lỗ, Liễu Bất Quần đã đích thân dẫn Liễu Chí Cương đến nhà tôi cầu thân như chó con, không tiếc gả con vào nhà vợ chỉ để níu lấy sự sống.
Ông ta biết tôi từ nhỏ đã mê Liễu Chí Cương, nên đem con trai mình ra làm mồi câu, chỉ để đổi lấy sự ủng hộ của nhà họ Trình.
Khi ấy, ba tôi cự tuyệt thẳng thừng, nói nhà họ Liễu không phải dòng dõi tử tế, nuôi ra loại con trai cũng chẳng khá khẩm gì.
Nhưng tôi lại si tình mù quáng, dọa chết dọa sống mới ép được ba đồng ý hôn sự.
Điều kiện là nhà họ Trình đưa 1 tỷ tệ làm sính lễ, còn phải cung cấp nguyên liệu sản xuất cho họ Liễu với mức giá cực ưu đãi.
Ban đầu, nhà họ Liễu còn biết điều, cung phụng tôi như thần tài giáng thế.
Nhưng khi đã vực dậy nhờ tiền nhà tôi, họ liền trở mặt, bắt đầu lên mặt quát tháo với chính người đã cứu họ khỏi vũng lầy.
Họ dám kiêu ngạo như thế, đơn giản vì biết tôi yêu Liễu Chí Cương quá sâu.
Nhưng bây giờ, tôi đã căm thù hắn tận xương tủy.
ĐỌC TIẾP: