Chương 4 - Máy Bay Của Ai

4

“Cướp máy bay của tao lại còn dám đánh tao? Hôm nay tao không hành mày ra bã thì tao không mang họ Trần!”

Đúng lúc cô ta giơ chân định đá tôi tiếp, chuông điện thoại của cô ta vang lên.

Cô ta dừng tay, liếc thấy người gọi tới liền vui vẻ hẳn lên, làm bộ làm tịch khoe với đám bạn:

“Chồng đại gia của tao gọi nè tạm dừng tí đã.”

Để khoe mẽ, cô ta còn bật loa ngoài.

Vừa nhấc máy, giọng cưng nựng của Liễu Chí Cương vang lên:

“Lệ Lệ bảo bối, sao em còn chưa đến? Anh chờ đến râu mọc dài rồi đây này!”

Nghe chồng tôi nũng nịu gọi “bảo bối”, Trần Lệ làm bộ nháy mắt với đám bạn, cả bọn thi nhau giơ ngón cái, tán thưởng ầm ĩ.

Cô ta được tâng bốc thì càng đắc ý, cười toe toét nói vào điện thoại:

“Em đến từ sớm rồi mà, ai ngờ lại gặp ngay một con mù, dám giành máy bay anh tặng em, còn đánh em nữa! Em đang xử nó đây.”

“Cái gì? Ai to gan như vậy dám động tay với vợ anh? Em yêu, cứ dạy cho nó một bài học, cho nó nhớ đời!”

“Nhưng mà đừng bắt anh chờ lâu nhé, anh đã đặt phòng ở khách sạn Kinh Hải rồi, chỉ chờ em đến thôi.”

Nghe đến đây, Trần Lệ đắc ý tắt máy, đám bạn cô ta tiếp tục vỗ tay reo hò như xem diễn.

Còn tôi thì cả người run lên vì tức giận, máu trong người như muốn sôi lên.

Tôi hận không thể giết sạch lũ cẩu nam nữ bẩn thỉu kia, nhưng cơ thể lại bị chúng giữ chặt không thể động đậy.

Chúng lại xông vào đánh đấm, sỉ nhục tôi một trận nữa. Đến khi mệt rồi mới lôi cả tôi và trợ lý ném xuống máy bay như đồ rác.

Trước khi cất cánh, chúng còn đứng ở cửa buông lời nhục mạ:

“Nhìn cái vẻ nghèo hèn của cô mà cũng dám chơi trội với tôi? Nếu không phải chồng tôi gọi giục, hôm nay tôi sẽ hành cô ra bã!”

Nhìn chiếc máy bay lao về phía đường chân trời, tôi nghiến răng, ánh mắt lạnh băng.

Tôi rút điện thoại, gọi ngay cho đặc trợ đang ở lại trụ sở:

“Lập tức mua toàn bộ các tuyến bay từ Kinh Xuyên đến Kinh Hải, cấm B-9527 được hạ cánh tại bất kỳ sân bay nào dọc tuyến đường đó!”

Xong việc, tôi lại gọi cho Hoàng tử Romand bên châu Âu, báo rằng mình bị tấn công trên máy bay, xin dời cuộc họp thương thảo dự án sang vài ngày sau.

Romand nghe xong rất thông cảm và lập tức đồng ý với yêu cầu hoãn lịch.

Được phía đối tác thông cảm, tôi mới để trợ lý dìu mình đến bệnh viện.

Bác sĩ vừa xử lý vết thương xong thì điện thoại tôi lại đổ chuông — Liễu Chí Cương gọi đến.

Tôi sớm đã đoán được anh ta sẽ gọi, nhưng không định vạch trần ngay lúc này, để tránh làm kinh động đến hắn.

Phải chờ đến khi nắm chắc đầy đủ bằng chứng phản bội trong tay, tôi mới cho hắn nếm mùi đau đớn nhất.

Tôi đè nén lửa giận, giả vờ bắt máy một cách điềm tĩnh.

“Trình Tri Ý, anh gặp chuyện rồi, mau nghĩ cách giải quyết giúp anh!”

“Anh đang bay trên trời ở vùng Kinh Hải, mà sân bay lại không cho máy bay hạ cánh, em mau liên hệ giúp anh xử lý gấp! Nhiên liệu sắp cạn rồi!”

Tôi cố nhịn cơn buồn nôn, giả vờ nghi hoặc:

“Kỳ lạ thật, không phải anh đã dùng máy bay của em bay đến Kinh Hải từ hôm kia rồi sao? Còn điều động cả tổ bay của em, làm em phải đặt vé thương mại bay sang châu Âu. Giờ sao lại còn ở trên máy bay?”

“À… là anh nói nhầm. Là bạn anh — Lưu Chí Viễn mượn máy bay đi dự sinh nhật anh, em… hỏi làm gì nhiều thế? Mau nghĩ cách đi, sắp không hạ cánh được nữa rồi!”

Đồ khốn, đến nước này mà còn lớn giọng ra lệnh?

Tất cả là do tôi dung túng hắn quá mức, mới để hắn kiêu ngạo tới mức này.

Tôi tiếp tục giả ngu, cố tình làm khó hắn:

“Không đúng nha, em vừa gặp Lưu Chí Viễn dưới nhà xong, anh ta sao có thể đang trên máy bay của chúng ta được? Hay là anh bị người ta bắt cóc rồi? Anh lảm nhảm gì thế, có cần em báo cảnh sát không?”

Tôi biết giờ hắn đang lo sốt vó, càng đúng lúc phải dằn mặt hắn, để xem hắn còn bịa chuyện được đến đâu.

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)