Chương 6 - Màu Quần Lót Của Bạn Trai
6.
Trịnh Văn không chịu chia tay.
Anh ta theo đuổi tôi lâu như vậy, cảm giác mới mẻ vẫn chưa qua.
Anh ta không cam lòng.
Vì thế, anh ta đột nhiên đứng dậy, chặn tôi lại.
“Niệm Niệm! Không phải đã nói, sau khi cắt đứt với cô ta thì chúng ta sẽ tốt đẹp sao?”
Tôi chỉ vào chiếc điện thoại trên bàn: “Anh tự xem đi.”
Trịnh Văn cầm lấy, mắt lướt nhanh qua từng dòng.
Hai phút sau, anh ta run rẩy đưa lại điện thoại cho tôi.
“Niệm Niệm, anh không biết mấy chuyện này…”
“Anh sẽ làm sáng tỏ ngay, nói rõ là anh tự nguyện cắt đứt với cô ta, em không hề ép anh.”
Anh ta định nắm tay tôi, nhưng tôi hất ra.
“Người ta từng nói đừng yêu mấy kẻ có bè phái, giờ thì tôi hiểu rồi.”
“Anh không cần khó xử, mình chia tay thôi.”
Nói xong, tôi cầm túi xách rời khỏi nhà hàng.
Chiều hôm đó, khi tỉnh dậy trên giường, tôi thấy Trịnh Văn đã đăng bài khắp nơi —
trên “tường tỏ tình”, diễn đàn, cả Weibo nữa.
Sức chú ý lập tức dồn về phía đó,
dư luận chẳng những không lắng xuống, mà còn quay sang công kích Trịnh Văn.
Những bình luận như “vì gái mà phản bạn” tràn ngập khắp mạng.
Hình ảnh Trịnh Văn đỏ mắt, quỳ gối xin tôi tha thứ bị chụp lại và lan truyền khắp nơi.
Tối hôm đó, Trương Quyên chặn tôi trước cửa ký túc xá nữ.
Sắc mặt cô ta u ám, tức đến tím tái.
“Chu Niệm, đồ sao chổi! Cô có biết làm vậy là hại Trịnh Văn không!?”
“Anh ấy bị chửi đến mức không ngóc đầu lên nổi, cô vui chưa? Cô thật độc ác!”
Tôi thản nhiên: “Bạn trai tôi bị chửi, thì liên quan gì đến cô?”
Mắt Trương Quyên đỏ ngầu, như muốn xé xác tôi ra.
Tôi hỏi: “Cô định làm tiểu tam à?”
Trương Quyên cuối cùng cũng không nhịn được nữa, cô ta giơ tay định tát vào mặt tôi.
“Các người đang làm gì đấy!?”
Trịnh Văn từ xa vội vàng chạy tới, chắn trước mặt tôi, một cái tát đẩy mạnh Trương Quyên ra.
Trương Quyên không kịp né, ngã ngồi xuống đất, lớn tiếng chửi: “Chó con, mày điên rồi à!?”
Trịnh Văn nắm chặt tay tôi: “Anh đã nói rồi, đừng xuất hiện trước mặt Niệm Niệm nữa mà!”
“Cô còn dám đánh cô ấy! Vậy mà tôi còn coi cô là anh em tốt!”
“Niệm Niệm là bạn gái tôi đấy! Không ngờ sau lưng lại đối xử với cô ấy như vậy!”
Trương Quyên đứng dậy, định giải thích điều gì đó, tôi liền nở một nụ cười khiêu khích nhìn cô ta.
Quả nhiên cô ta tức đến không chịu nổi, lao lên định nhào vào tôi.
“Con tiện nhân này! Chắc chắn là cô cố ý bày mưu hại tôi!”
Trịnh Văn không chút nương tay đẩy cô ta ra, rồi nắm lấy tay tôi bước đi thật nhanh.
“Con điên này!”
Trịnh Văn lại một lần nữa cam đoan với tôi, nói rằng nhất định sẽ trừng phạt Trương Quyên thích đáng.
Anh ta bảo tôi cứ yên tâm.
Nhưng tôi không đợi Trịnh Văn ra tay, mà đã tự mình đăng bài vạch trần sự thật trên mạng —
rằng cái gọi là “anh em thân thiết” đó thực chất là phụ nữ.
Sự việc đảo chiều, dân mạng hóng chuyện lập tức ùa tới.
Bình luận tranh cãi dữ dội.
Rất nhiều đàn ông cho rằng tôi làm quá lên, họ nói đời sống mà, ai mà chẳng có bạn khác giới.
Nhưng điều khiến tôi vui là — đã có không ít tiếng nói phản đối lại quan điểm đó.
Rất nhiều người đứng về phía tôi, phân tích kỹ từng câu trong “tiểu luận” của Trương Quyên và kết luận cô ta đúng là kiểu trà xanh giả trai.
Dư luận chia làm nhiều phe tranh cãi không ngừng.
Lúc này, Trương Quyên lại bỗng nhiên im bặt.
Mãi đến chiều hôm sau, cô ta mới nhắn tin cho tôi.
Cô ta nói: “Chu Niệm, cô vĩnh viễn không thắng nổi tôi đâu.”
“Trịnh Văn chỉ đứng về phía tôi mà thôi.”
Quả nhiên, chẳng bao lâu sau, Trịnh Văn lại lên tiếng đính chính.
Lần này anh ta nói anh và Trương Quyên chỉ là anh em đơn thuần, quen nhau hai mươi năm, tuyệt đối không có chuyện gì mờ ám.
Anh ta còn tung cả đoạn chat giữa hai người.
Quả thật là những cuộc trò chuyện “bình thường giữa các anh em”, thậm chí còn có vài câu Trương Quyên khen tôi.
Lại thêm một đống bằng chứng mới được đưa ra.
Vì lập trường của Trịnh Văn, tôi một lần nữa rơi vào thế bất lợi.
Lúc Tống Dã gọi điện cho tôi, tôi đang ở trong phòng bệnh của Ngô Thiến.
Cô gái trên giường nhắm mắt yên bình, gương mặt trắng bệch.
Cuối cùng cũng vượt qua được cửa tử, chỉ tiếc đến giờ vẫn chưa tỉnh lại.
Tôi và Ngô Thiến lớn lên cùng nhau.
Cô ấy dịu dàng, trầm lặng, thông minh và chăm chỉ.
Năm đó, cô ấy là học sinh giỏi nhất lớp, được thầy cô yêu quý nhất.
Ngay cả ba mẹ tôi đôi lúc cũng khen ngợi: “Giá mà con ngoan được như Thiến Thiến thì tốt biết bao.”
Thỉnh thoảng, tôi cũng thấy ghen tị.
Ghen tị là chuyện thường tình, ngay cả bạn bè thân thiết cũng không tránh khỏi.
Nhưng chúng tôi vẫn là bạn thân nhất.
Lúc cô ấy bị bạo lực mạng, bị lôi thông tin cá nhân lên mạng xã hội, tôi lại vừa đúng lúc phải nghỉ học vì bệnh.
Lần gặp lại đã là ở bệnh viện.
Rõ ràng không lâu trước đó cô ấy còn gọi điện khoe với tôi — rằng cô ấy đã yêu một chàng trai tuyệt vời nhất thế giới.
“Thiến Thiến à, ráng đợi thêm chút nữa.”
Những kẻ đó… đều nên trả giá.
Điện thoại Trịnh Văn gọi đến, tôi không bắt máy.
Tới lần thứ năm, tôi mới chậm rãi bấm nghe.
“Niệm Niệm, mình gặp nhau một chút được không?”
Giọng Trịnh Văn run rẩy đầy lo lắng, anh ta vội vàng muốn giải thích.
“Có vài chuyện rất phức tạp, anh phải gặp em trực tiếp mới nói rõ được.”
“Niệm Niệm, anh yêu em mà, em phải tin anh.”
Tôi hỏi ngược lại: “Thấy em bị chửi trên mạng, anh vui lắm đúng không? Trương Quyên chắc hài lòng rồi chứ?”
“Trịnh Văn, em không phải là một phần trong trò chơi giữa anh và cô ta.”
Trịnh Văn: “Niệm Niệm, không phải anh không… em hãy tin anh thêm một lần cuối cùng.”
“Chúng ta gặp nhau đi, anh sẽ giải thích tất cả rõ ràng.”
Tôi hẹn anh ta ba giờ chiều ngày mai.
Vì bận tập duyệt cho lễ kỷ niệm trường, tôi đợi anh ở phía sau sân khấu hội trường lớn.
Khoảng thời gian đó, những người tập duyệt thường sẽ ngồi nghỉ ở hàng ghế sau tấm màn đen.
Đã muốn giải thích, thì giải thích trước mặt sinh viên toàn trường luôn đi.
