Chương 5 - Màu Quần Lót Của Bạn Trai

🔥 Mời bạn theo dõi page Gợi Ý Truyện Zhihu để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

Đi ngoài đường cũng có người chỉ trỏ bàn tán sau lưng.

Trong lớp học chung, chẳng ai chịu cùng nhóm làm bài với tôi.

Tôi bị cô lập — chỉ vì bài viết đó.

Thậm chí có người còn thêm mắm dặm muối đăng lại lên Weibo.

Những bài viết tôi từng đăng để ghi lại cuộc sống, nay tràn ngập bình luận chửi rủa.

Suốt ba ngày liền, dư luận không ngừng lan rộng.

Nhưng Trịnh Văn — không gọi cho tôi dù chỉ một lần.

Tin nhắn WeChat của anh ta vẫn dừng ở hai ngày trước.

—— “Bảo bối, anh đang xử lý chuyện với Trương Quyên.”

Tôi chuyển bài viết trên Weibo cho Trịnh Văn xem.

Ngay lúc đó, Trương Quyên gọi điện tới.

“Chu Niệm, sợ rồi chứ? Dám đắc tội với tôi, không có kết cục tốt đâu.”

“Chia tay với Trịnh Văn sớm đi, nếu không tôi sẽ khiến cô không yên thân đâu.”

Giọng cô ta vừa hung dữ vừa đắc ý.

Tôi siết chặt điện thoại: “Cô không sợ tôi nói cho Trịnh Văn biết à?”

Trương Quyên bật cười mấy tiếng, trong tiếng cười đầy châm chọc.

“Chu Niệm, cô thật sự nghĩ Trịnh Văn sẽ vì cô mà cắt đứt với tôi sao?”

“Nói cho cô biết, điện thoại của anh ta đang ở trong tay tôi, tin nhắn cô gửi cho anh ta, tôi xóa hết rồi.”

Nói xong, cô ta mở cửa nhà vệ sinh.

Tiếng Trịnh Văn cười nói vui vẻ với người khác lập tức vọng ra từ bên ngoài.

Trương Quyên lạnh giọng: “Anh ấy chỉ chơi đùa với cô thôi, chúng tôi là anh em hơn hai mươi năm.”

“Cô đừng hòng cướp Trịnh Văn khỏi tay tôi! Đợi mà bị chia tay đi!”

Tôi dừng lại một chút rồi hỏi: “Cô cũng từng cảnh cáo Ngô Thiến như vậy à?”

Trương Quyên im lặng rất lâu, rồi hạ giọng nói: “Không liên quan đến cô.”

Tôi lạnh lùng nói: “Cô không sợ cô ấy về đòi mạng sao?”

Giọng Trương Quyên vẫn đầy khinh miệt.

“Chỉ là một con ngu thôi, Trịnh Văn chỉ muốn chơi đùa với cô ta, thế mà cô ta lại muốn cưới?”

“Chơi cô ta dễ như chơi với chó, dù có thành ma tôi cũng chẳng sợ!”

“Chu Niệm, tôi cảnh cáo cô, tốt nhất nên tự mình rút lui, không thì cứ chuẩn bị đi theo con ngu Ngô Thiến đi!”

Nói xong, Trương Quyên cúp máy.

Tôi không làm gì cả, cứ để dư luận trên mạng tự do lan rộng.

Bốn ngày sau, Trịnh Văn quay lại.

Anh ta vui vẻ rủ tôi ra ngoài ăn.

Vừa gặp mặt, anh ta đã đưa cho tôi một đống quà.

“Niệm Niệm, em yên tâm đi, anh xử lý xong hết rồi, sau này cô ta sẽ không xuất hiện trước mặt em nữa.”

Tôi mở bài đăng kia ra, ném điện thoại lên bàn trước mặt anh ta.

“Chúng ta chia tay đi.”

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)