Chương 6 - Mặt Sưng Và Đời Sống Thực Tế
29.
“Sáng rồi, bác sĩ Tống, mau dậy ăn sáng.”
Say rượu xong nhất định phải ăn uống đàng hoàng, không là bao tử kháng nghị đấy.
Hai người ngồi vào bàn.
“Em thất nghiệp rồi…”
“Anh cũng bị đình chỉ rồi…”
Nói cùng lúc, mà ai cũng nói y như có lý.
“Xong rồi, tiêu rồi…”
Tôi nhìn anh oán trách:
“Hôm qua em dám bật lại tổng giám đốc, là vì còn hy vọng sau này thất nghiệp thì được bác sĩ Tống nuôi…”
Tôi lập tức lôi điện thoại ra, gõ tìm:
“Sau khi tự hủy sự nghiệp, làm sao lấy lại lòng tin sếp tổng?”
Đúng lúc ấy, một xấp tài liệu bị ném lên bàn.
Tống Từ bình tĩnh thả một câu:
“Tài sản tuy không nhiều, nhưng nuôi vợ thì dư sức.”
Tôi nhìn chồng hồ sơ tài sản, sổ đỏ, giấy chứng nhận cổ phần, thẻ ngân hàng…
Mắt tôi cười thành hai đường chỉ:
“Vậy là… em có thể không cần nỗ lực nữa rồi hả?”
“Ừ.
Chỉ cần cưới anh, tất cả đều là của em.”
Anh uống một ngụm trà, rất bình thản.
Trái tim em như muốn phát điên luôn á!
Dưới đống tài sản ấy, có một cuốn sổ tay.
Tôi tò mò mở ra, Tống Từ thoáng hiện vẻ hoảng hốt, nhưng rất nhanh đã giấu đi.
Bên trong dán chi chít các bài viết — từ giọng văn còn vụng về, đến sắc bén, chín chắn.
Có phỏng vấn dí dỏm, có điều tra cay nghiệt, có bài PR đầy tính chiến lược…
Cuối mỗi bài viết đều ký tên: Kinh Hồng Tiểu Phi Đường.
Ánh mắt tôi như có hàng trăm vì sao rơi xuống, lấp lánh long lanh.
Tôi chỉ vào trang cuối — một bức ảnh thẻ béo tròn của tôi thời làm phóng viên — nói như muốn khóc:
“Anh giữ lại hết đống hắc lịch của em làm gì vậy hả?!”
Trời biết, thời gian đó tôi thức ngày cày đêm viết bài, mặt tròn như cái bánh bao.
Lúc đi làm giấy tờ nhà báo, bị chụp trộm tấm ảnh này khi chưa kịp chỉnh trang.
Một tuần sau, nó lại bị đưa lên bảng “phóng viên tiêu biểu” của tòa soạn.
Trong ảnh, tôi mắt thâm quầng, hai cằm hiện rõ, cười ngố y như hoa khôi nông thôn.
“Cũng không còn ảnh nào khác, nên… dùng tạm vậy.”
Tống Từ sợ tôi nổi điên, vội ôm chặt sổ tay:
“Dù gì… yêu thầm một người, cũng cần có chút vật để tương tư chứ.”
30.
Tôi nghi ngờ mình nghe nhầm.
“Bác sĩ Tống, anh… anh từng thầm thích em à?”
“Chứ còn gì nữa?”
Anh cất cuốn sổ tay vào ngăn, mắt nhìn tôi đầy nghiêm túc.
“Thi Thi, thành phố này có hơn mười triệu dân.
Em nghĩ xác suất để chúng ta làm hàng xóm là bao nhiêu?”
Anh bế tôi ngồi lên đùi, ôm lấy bằng một tư thế vô cùng thân mật.
“Hôm qua em hỏi anh vì sao lại thích em, giờ… anh nói cho em biết.”
Anh nhắm mắt, như thể rơi vào ký ức xa xăm:
“23 năm trước, một cậu bé 5 tuổi bị bọn buôn người lừa bằng một cây kẹo mút, bị bán vào núi.
Người mua có một cô con gái, nhưng vì muốn có người ‘nối dõi tông đường’, nên đã mua lại cậu bé.”
“Trẻ con 5 tuổi đã biết ghi nhớ.
Bọn họ lừa cậu rằng họ là ba mẹ của cậu, nhưng cậu vẫn nhớ rõ, mẹ ruột mình tóc dài, rất xinh đẹp, nên kiên quyết không chịu gọi người khác là ba mẹ.”
“…”
“Thế là mỗi ngày cậu bé đều bị nhốt vào phòng tối, bị bỏ đói, bị dọa bằng rắn rừng…
Bọn họ không ngừng đánh gục cả thể xác lẫn tinh thần của thằng bé.
Sau một trận ốm nặng, khi khỏi bệnh, cậu bé học được cách ngoan ngoãn.
Cậu bắt đầu gọi họ là ba mẹ, cố gắng học hành — vì cậu muốn rời khỏi núi, đi tìm lại ba mẹ ruột.”
Tôi vuốt nhẹ đôi mày đang nhíu lại của anh, nhưng bị Tống Từ nắm lấy tay.
“7 năm sau, nhờ một giáo viên vùng cao giúp đỡ, cậu bé trốn được khỏi núi.
Nhưng khi trở lại nhà cũ, tất cả đã đổi thay.
Mẹ cậu vì áy náy, buồn khổ, đến năm cậu mất tích thứ tư thì mất vì ung thư vú.
Còn ba thì tái hôn, sống hạnh phúc cùng vợ mới và con riêng.
Cậu bé trở thành người thừa.”
“…”
“Cậu dần lớn lên, đọc được tin trên báo rằng bọn buôn người đã bị bắt.
Cậu đọc đi đọc lại chuyên mục điều tra đó nhiều lần — vì nó viết quá thật, quá rùng rợn, đến mức… cậu sợ tác giả sẽ gặp nguy hiểm.”
Tống Từ nhìn tôi, ánh mắt dịu dàng như hồ nước mùa xuân.
“Lúc ấy, cậu ấy đã nghĩ…
‘Cô gái này dũng cảm quá. Nếu có thể, thật muốn được bảo vệ cô ấy.’”
31.
Dư Nhược Nhược hẹn gặp tôi.
Biết rõ mục đích không tốt, nên tôi cố tình trang điểm kỹ càng — tuyệt đối không lép vế.
“Chị Đường Thi muốn uống gì?”
Dư Nhược Nhược đưa menu.
Tôi đẩy lại:
“Trà xanh là được rồi.”
Phục vụ: “Ờ… đây là quán cà phê mà chị…”
“Vậy cho tôi matcha latte, cô ấy cũng vậy.”
“Có chuyện này… muốn nhờ chị giúp.”
Cô ta đẩy một chiếc đồng hồ về phía tôi.
“Lần trước ăn tối với bác sĩ Tống, anh ấy để quên lại.
Phiền chị đưa lại giúp tôi.”
“À… cái này hả?”
Tôi tỏ vẻ thờ ơ:
“Bác sĩ Tống hay quên lắm. Đồng hồ để quên ba cái rồi, tai nghe bốn bộ, chìa khóa năm lần…
Chị là người đầu tiên còn cất công đem trả đàng hoàng đó.
Thích thì cứ giữ.”
Dư Nhược Nhược cứng cả người.
Tôi uống một ngụm cà phê:
“Không còn việc gì nữa thì tôi đi trước.”
“Có chuyện này… tôi không biết có nên nói không.”
Cô ta vẫn chưa chịu từ bỏ.
“Có câu này, chắc cô nghe rồi —
Phản diện chết vì nói nhiều.”
Từ phía sau, một giọng nói cất lên, không lớn không nhỏ:
“Năm xưa là bác sĩ Tống chủ động tìm tôi.
Bảo tôi tiếp cận sư huynh Giang.
Sau khi hoàn thành, anh ấy sẽ thực hiện một điều ước cho tôi.”
32.
Lúc tôi về đến nhà, Tống Từ đang xử lý tài liệu.
Sống mũi cao đeo một cặp kính gọng vàng mảnh, vẻ thư sinh lại pha thêm vài phần quyến rũ.
Anh lúc làm việc nghiêm túc… thật sự rất dễ khiến người ta xao lòng.
Lệnh đình chỉ chỉ là tạm thời “tránh bão”, dù sao thì việc xô xát với người nhà bệnh nhân cũng ảnh hưởng không nhỏ.
Thấy tôi bước vào, anh tiện tay kéo tôi vào lòng.
Một tay ôm lấy tôi, tay kia vẫn nhắn tin trả lời bệnh nhân.
Tôi cố tình trêu chọc, lấy tay cù nhẹ bên hông anh.
“Cái eo xịn xò này của bác sĩ Tống… để em – một cô gái lớn tuổi – xài tạm nhé?”
Anh bật ra một tiếng “hứ”, né tránh.
Tôi ghé sát tai anh, thổi khẽ một hơi:
“Bệnh nhân còn quan trọng hơn em sao?”
Tai anh ửng đỏ:
“Thi Thi, đợi chút…”
Tôi mặc kệ, chu môi hôn nhẹ anh như chim mổ thóc.
Vừa định rút lui, anh bất ngờ giữ gáy tôi lại, hôn sâu.
Giữa ban ngày, cả hai đều rảnh rỗi… thì làm chuyện mình thích một chút cũng không sao, nhỉ?
Thất nghiệp ở nhà, vui gì đâu bằng thế.
Tóc bác sĩ Tống mềm như lụa, sờ đã tay kinh khủng.
Tôi cứ thế sờ mãi không thôi.
Nghe loáng thoáng anh đang gọi điện với viện trưởng, hình như nói về chuyện “người mua”.
Tôi đợi anh cúp máy rồi hỏi:
“Trương Phú Quý… sau đó thật sự sinh thêm một đứa con?”
“Ừ.” Anh gật đầu:
“Thằng bé bị ung thư máu, mấy năm nay hai vợ chồng ông ta chạy chữa khắp nơi, gần như rút sạch tài sản.”
“Tạo nghiệt thì phải trả giá.
Chỉ tiếc cho đứa trẻ, số khổ mà vướng phải loại cha mẹ thế này.”
Anh không đáp, đứng dậy định vào tắm.
Tôi giữ tay anh lại, chần chừ một chút:
“Tống Từ, em có chuyện… muốn hỏi thẳng.”
33.
Anh nghiêng đầu nhìn tôi, ánh mắt hơi ngỡ ngàng.
“Đồng hồ của anh bị mất.” Tôi rốt cuộc cũng mở lời.
“Có phải anh nên giải thích — đêm trước khi em đi công tác, anh lấy cớ tăng ca để che giấu việc hẹn riêng với Dư Nhược Nhược?”
Anh im lặng trong chốc lát:
“Anh không lừa em.
Tối đó anh thật sự trực đêm ở viện, đồng nghiệp đều có thể xác nhận.”
“Vậy đồng hồ của anh sao lại ở chỗ cô ta?”
“Trước khi làm việc, anh có việc riêng cần gặp cô ấy.”
Ánh mắt anh bắt đầu né tránh.
“Việc gì?” Tôi truy hỏi.
“…”
“Không nói được thì để em nói thay vậy.” Tôi nhìn anh thẳng thắn:
“Vị bác sĩ Tống băng thanh ngọc khiết của em, vì yêu mà hứa hẹn quyền lợi, sai cô ta tiếp cận bạn trai cũ của em,
rồi chờ thời cơ chen chân vào.
Em đoán vậy… đúng không?”
“Em biết hết rồi…”
Anh nhìn tôi, giọng trầm khàn:
“Đó là chuyện tồi tệ nhất anh từng làm.
Nhưng anh không hối hận.
Tình yêu… vốn dĩ là ích kỷ.”
“Xin lỗi… em không thể chấp nhận.”
Trong khoảnh khắc ấy, đôi mắt đào hoa của Tống Từ vụt tối lại.
Ánh sáng trong mắt anh… vụt tắt như sao rơi.
Tôi do dự một chút:
“Em muốn… tạm thời tách nhau ra một thời gian, để cả hai bình tĩnh lại.”
Anh cười buồn, môi run run:
“Thi Thi…
Em đã từng là một tia sáng, khiến anh tưởng mình nhìn thấy mặt trời.
Còn bây giờ…
anh không chịu nổi bóng tối nữa rồi.”
34.
Tôi dọn nhà, thuê một căn hộ gần công ty.
“Đường Đường, xin lỗi nhé.
Tớ biết sếp La có vấn đề, nhưng tớ là mẹ đơn thân, còn nợ nhà, nợ xe, lại phải nuôi con.
Nhiều việc tớ… không có quyền lựa chọn, mong cậu hiểu cho.”
Trong điện thoại, giọng Trần Tĩnh Tĩnh đầy áy náy.
“Ừ, tớ hiểu mà.
Vụ tài trợ chương trình cho Tài Lê Lê sao rồi?”
“Show bị hoãn rồi.”
Trần Tĩnh Tĩnh đáp:
“Nhưng sếp La để ý đến lưu lượng livestream, đang muốn chuyển sang kênh này.
Bọn tớ đang giúp ông ấy chọn KOL, lên kế hoạch livestream.”
Cúp máy, tôi xách theo một bộ trà cụ đắt đến phát đau tim, xông thẳng vào văn phòng tổng giám đốc.
Tôi kiểm điểm sâu sắc, bám riết không buông, vừa dụ dỗ vừa hăm dọa,
từ sáng sám hối đến tối mịt.
Cuối cùng, Tổng Giám đốc Lưu cũng không nhịn được nữa:
“Cô muốn tôi dễ dãi đúng không?!”
“Tôi giúp ngài cũng được.”
Tôi cười toe, đầy ngụ ý.
Ông ta vừa kéo khóa quần vừa nghiến răng:
“Tôi đồng ý rồi! Mau cút!”