Chương 4 - Mất Một Triệu Để Cứu Con

🔥 Mời bạn theo dõi page Hoa Rơi Bên Mộng để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

Thật khéo làm sao.

Tôi nhìn trợ lý, điềm đạm nói:

“Anh nói với người gửi rằng — tiền mua cái túi này là tiền bẩn. Nên vĩnh viễn chúng tôi không hợp tác nữa.”

Trợ lý hiểu ý, gật đầu, chưa đợi máy bay cất cánh đã lập tức gọi điện xử lý.

Về đến nhà, tôi mở điện thoại cũ ra, thấy Hách Tư Ích gọi đến mấy trăm cuộc, tin nhắn WeChat thì tràn ngập.

【Tô An An, em làm đủ trò rồi đấy! Chỉ là vay tiền giúp bạn thân từ nhỏ của tôi thôi, sao em phải đòi ly hôn?】

【Lý do em ly hôn… chẳng phải là vì người đàn ông trả viện phí cho em sao? Anh ta lái xe tiền tỷ, đeo đồng hồ trăm triệu, nhìn phát là biết hạng người nào rồi.】

【Em khinh tôi nghèo à? Nhưng tôi luôn cố gắng đấy chứ. Từ chỗ lương tháng vài nghìn, ba năm tôi đã lên tới năm sáu vạn một tháng. Ba năm nay em sống nhờ vào tôi còn gì!】

Tôi đặt chiếc điện thoại cũ vào ngăn kéo, lấy điện thoại mới ra dùng.

Không thể phủ nhận, Hách Tư Ích đúng là rất cố gắng.

So với những người cùng tốt nghiệp, còn đang loay hoay tìm việc, anh ta đã đứng vững nơi thành phố đó, lương tăng vèo vèo, được nhiều công ty săn đón.

Lúc chưa có Dư Chiêu Chiêu, mỗi tối tôi tan làm về nấu cơm, anh ấy thì dọn dẹp cả căn nhà, vì không thích nấu nướng.

Anh ta không ham vật chất, không hút thuốc, không uống rượu, không cờ bạc, mỗi tháng chi tiêu cho bản thân không đến hai nghìn.

Tôi lương mười lăm nghìn, chỉ tiêu hết ba nghìn, hai đứa mỗi tháng góp vào quỹ chung năm vạn.

Thêm tiền thưởng và lương năm, ba năm mới tích đủ được một triệu.

Tôi từng rất tự hào khi nghĩ đến cảnh mình nói với ba: “Không cần dựa vào nhà họ Cố, con vẫn sống tốt.”

Nhưng chỉ cần Dư Chiêu Chiêu vừa xuất hiện, Hách Tư Ích có thể vứt bỏ hết tất cả, dâng hết tiền bạc cho cô ta, không chừa lại một xu.

Dù giữa hai người họ thật sự không có gì, tôi cũng không thể chấp nhận việc chồng mình

coi trọng bạn bè, tình nghĩa huynh đệ hơn cả vợ.

Một tuần sau, không rõ ba tôi dùng cách gì, cuối cùng cũng khiến Hách Tư Ích ký đơn ly hôn.

Tôi cũng chính thức cầm được giấy chứng nhận ly hôn.

Ba nói sẽ tổ chức tiệc lớn chào đón tôi trở về nhà, nhân tiện công bố chuyển nhượng 50% cổ phần công ty cho tôi.

Trước đây, tôi theo họ mẹ — họ Tô.

Lần này tổ chức tiệc, tôi sẽ chính thức đổi lại họ Cố, mới đủ điều kiện kế thừa cổ phần.

Nhìn mái tóc ba đã điểm bạc, tôi gật đầu đồng ý.

Vì mới sảy thai, cơ thể vẫn còn lạnh, dù là tiệc trang trọng phải mặc váy, tôi vẫn chọn bộ đồ Chanel cao cấp hàng thiết kế — đủ lịch sự mà vẫn giữ ấm.

Tôi ngồi một góc, ăn chút bánh ngọt lót bụng.

Đột nhiên, một cánh tay nắm chặt lấy tay tôi.

Chương 4

Tôi quay đầu lại, thì ra là Hách Tư Ích.

Ánh mắt anh ta đầy sững sờ, không thể tin nổi:

“Tô An An… thật sự là em sao? Lúc đầu tôi còn không nhận ra… Em… em đẹp lên thật đấy.”

Dư Chiêu Chiêu bước đến, khoác tay Hách Tư Ích, cười khẩy:

“Còn gì nữa? Tiền đổ vào như núi, không đẹp mới lạ.”

“Tư Ích à, anh là đàn ông nên không hiểu.

Chỉ riêng bộ Chanel cô ấy đang mặc đã bằng lương một tháng của anh, đôi giày dưới chân — cũng tầm hai tháng lương của anh rồi đó.”

Dư Chiêu Chiêu vỗ vỗ vai Hách Tư Ích, an ủi:

“Tư Ích, bao năm nay anh đã rất cố gắng rồi, là người xuất sắc nhất trong đám bạn cùng tuổi.

Người có tiền như vậy đa phần là mấy lão già rồi.

Tô An An tự sa ngã, muốn làm tiểu tam của ông già nào đó, thì liên quan gì đến anh.”

Hách Tư Ích nhìn tôi, cười chua chát:

“An An… Quả nhiên, dù tôi cố gắng kiếm tiền thế nào, trong mắt em, vẫn là không đủ.”

“Thì ra, đây mới là cuộc sống em muốn. Em không hề muốn sống một cuộc đời bình dị bên tôi.”

Tôi bình thản nhìn anh ta, không nói một lời biện hộ.

Kết hôn ba năm, tôi chưa từng mua một bộ quần áo nào quá hai trăm tệ.

Cuộc sống của chúng tôi ra sao, anh ta không biết ư?

Không, anh biết. Chỉ là, Dư Chiêu Chiêu chỉ cần buông một câu nhẹ bẫng, là có thể phá nát ba năm tình cảm vợ chồng này.

Tôi không muốn nói thêm bất cứ câu nào, gạt tay anh ta ra, quay người bước về phía ba tôi.

Hách Tư Ích lại bước tới chặn đường tôi, ánh mắt đầy mỉa mai:

“Già thì đều có vợ con rồi, Tô An An, chẳng lẽ em đến chút liêm sỉ cũng không có, muốn làm tiểu tam cho người ta?”

“Dù sao em cũng từng là vợ tôi, tôi không để em làm cái chuyện mất mặt đó đâu.

Đi với tôi.”

Nói rồi, anh ta kéo tay tôi lôi đi.

Tôi đang đi giày cao gót, lại không đủ sức vùng ra vì anh ta quá khỏe.

May mà trợ lý của ba và người chú đã thanh toán viện phí cho tôi từ trước đều trông thấy.

Cả hai nhanh chóng chạy lại.

Trợ lý của ba tôi không chỉ là thư ký, mà còn kiêm luôn vệ sĩ, lương lãnh gấp đôi.

Anh ta có nền tảng võ thuật rất vững, chỉ một động tác đã khống chế được Hách Tư Ích.

Dù Hách Tư Ích rất mê đạp xe và chạy marathon, nhưng không thể so với người chuyên nghiệp.

Anh ta buộc phải buông tay tôi ra.

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)