Công ty Thanh Mai trúc mã của Hách Tư Ích phá sản, anh ta muốn lấy một triệu mà tôi dành để cứu mạng mình và đứa con để đưa cho cô ta.
Tôi quỳ xuống van xin anh ta trả lại tiền, nhưng anh ta chỉ lạnh nhạt nói:
“Chiêu Chiêu sẽ kiếm lại được số tiền đó. Em nên nhìn xa một chút, đừng làm kẻ giữ của ngu ngốc như vậy.”
Tôi đề nghị để cô Thanh Mai đó viết giấy vay nợ, anh ta lại mắng tôi máu lạnh vô tình.
Sau đó, cô ta khóc lóc nói đã tiêu sạch tiền, sắp chết đói đến nơi rồi.
Hách Tư Ích ôm lấy cô ta dỗ dành, còn hứa sẽ nuôi cô ta cả đời.
Tôi lặng lẽ thu dọn hành lý, gọi điện cho ba.
“Ba, ba thắng rồi. Hách Tư Ích đúng là thứ không ra gì. Con sẽ về tiếp quản sản nghiệp.”
Vừa dứt cuộc gọi, Hách Tư Ích từ trong phòng bước ra, nhẹ giọng nói với tôi:
“An An, em đi nấu ít cháo cho Tiểu Chiêu Chiêu đi. Con bé ngủ dậy chắc sẽ đói.”
Tôi không buồn đáp, quay người đi về phía phòng ngủ.
Bình luận