Chương 5 - Mắt Mèo Bí Ẩn
5
Tôi vừa định trả lời, một cơn gió lạnh thổi vù vù từ sâu trong hành lang.
“Gió gì mạnh vậy?”
Gió thổi làm mọi người mở mắt không nổi, có mấy cô gái yếu sức bị thổi ngã dúi dụi về phía sau.
Tôi nắm chặt lan can bên cạnh, hét lên:
“Bám chặt lấy cái gì đó! Đừng nhúc nhích!”
Ai nấy vội vàng bám lấy lan can, không dám cử động.
Gió càng lúc càng mạnh, cửa sắt ở hành lang bị thổi đập rầm rầm, mọi người cũng bị thổi nghiêng ngả.
Có người còn bị hất nửa thân ra khỏi lan can, chỉ còn biết bám chặt những thanh sắt lạnh buốt để khỏi bị hất xuống.
Trương Mãnh hét lên:
“Anh Đông Cơn gió này không bình thường, thêm chút nữa là cái nhà này sập mất!”
Tôi biết rõ, gió này là dấu hiệu nó sắp nổi giận.
Tôi lấy ra một lá bùa vẽ bằng chu sa, hất ra trước gió.
Lá bùa lao về phía luồng gió đen ngòm, chỉ cầm cự được ba giây, liền bị xé vụn.
Hỏng rồi!
“Khà khà khà khà…”
Trong sâu hành lang vang lên tiếng cười quái dị của trẻ con, rợn cả da gà.
“Cái gì thế?”
Trương Mãnh quay sang nhìn tôi, mặt tôi trầm xuống.
Nó tức giận rồi. Người vừa bị ném xuống không phải kẻ nó muốn tìm.
Nó nghĩ chúng tôi đang lừa nó. Thứ nó ghét nhất chính là bị lừa.
Tiếng cười càng lúc càng gần, hơi gió táp vào người lạnh buốt thấu xương, khiến cả người tê dại.
Trương Mãnh sợ đến mức muốn khóc:
“Anh Đông Nhanh nghĩ cách đi!”
Tôi nghiến răng chửi thầm:
“Tôi còn cách gì! Chính vì bị nhìn trộm nó mới điên lên. Giờ ném nhầm người, nó tưởng chúng ta đang giỡn mặt, giờ nó nổi cơn điên rồi. Tôi còn chưa chắc giữ nổi mạng mình, nói gì đến cách!”
Trong dãy người người hoảng loạn.
“Giờ phải làm sao? Tôi không muốn chết đâu, tôi mới có hai mươi thôi mà!”
“Cứu tôi với! Ai cứu chúng tôi với!”
Tôi mặc kệ tiếng kêu khóc.
“Bây giờ chỉ có một cách: tìm được người thực sự lắp mắt mèo! Trương Mãnh, nghĩ kỹ lại xem, lúc nãy đi kiểm tra có bỏ sót chỗ nào không?”
Trương Mãnh gần như gào lên:
“Tôi kiểm tra từng nhà rồi, cửa nào cũng không có mà!”
Không đúng! Nếu Lý không lắp mắt mèo, sao hắn ta lại ra sức bênh kẻ kia?
Hắn nhất định có liên quan tới người đó.
“Lý sống một mình hay có người ở ghép?”
Trương Mãnh ngẩn ra:
“Sống một mình, hợp đồng thuê chỉ có tên ảnh.”
“Thế bình thường hắn thân với ai nhất?”
Tôi cau mày, Trương Mãnh cũng không trả lời.
Gió càng lúc càng mạnh, cả lan can cũng bắt đầu lung lay.
“Nếu gãy lan can, tất cả rơi xuống chết hết!”
Tôi ngẩng đầu quát:
“Có ai biết Lý thân với ai nhất không?”
Tiếng gió rít quá lớn, chẳng ai nghe rõ.
Không thể giao tiếp kiểu này.
Tôi rút trong túi ra một đoạn dây đỏ, cắn ngón tay lấy máu vẽ một lá bùa ngay trong lòng bàn tay.
Quấn dây đỏ vào cổ tay, tôi siết mạnh:
“Định!”
Sợi dây căng thẳng, tỏa ra ánh sáng đỏ yếu ớt bao trùm cả hành lang.
Gió đập vào ánh sáng như gặp phải bức tường vô hình, bị chặn lại ngay.
Không còn gió, tòa nhà lập tức lặng yên.
Tôi hét lên lần nữa:
“Có ai thấy Lý thân nhất với ai không?”
Mọi người còn chưa hoàn hồn, nghe tiếng tôi thì ngẩn ra.
“Không biết, tính hắn vốn khép kín mà.”
“Tôi cũng không để ý, ngày nào chẳng thấy hắn đi một mình.”
“Không có đâu, ai mà quan tâm chuyện đó.”
“Tôi biết!”
Tôi quay đầu về phía giọng nói – là Lâm Phi.
Lâm Phi bước ra:
“Mấy hôm trước, lúc Lý xách đồ về nhà, có một người đàn ông giúp hắn. Tôi thấy rõ, hai người vừa đi vừa cười nói, có vẻ khá thân.”
“Hắn ở phòng nào?”
Tôi đi nhanh đến trước mặt Lâm Phi hỏi.
Cô ta đảo mắt nhìn quanh, ánh mắt dừng lại ở căn phòng cuối hành lang tầng bốn.