Chương 4 - Mắt Mèo Bí Ẩn

🔥 Mời bạn theo dõi page Hoa Rơi Bên Mộng để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

4

“Không chỉ cậu đâu! Tất cả chúng tôi đều vô tội. Nếu không phải do cái đồ mất dạy kia lắp mắt mèo, bây giờ đâu có chuyện này.”

Ông Vương bức xúc lao ra giữa hành lang, gào lên:

“Là ai lắp mắt mèo? Làm hại cả đám chúng tôi như vậy, còn núp trong đám đông hả? Đồ hèn!”

Những người khác cũng hùa theo:

“Đúng đó, mau ra mặt đi, đừng hại người nữa!”

Anh Lý lại đứng ra:

“Mọi người đừng nghe hắn! Bây giờ trong tòa có gì đâu, hắn có mấy đồng xu cổ kìa, chắc chắn hắn có cách. Hắn chỉ cố ý dọa chúng ta, muốn chúng ta tự giết nhau thôi!”

Vừa dứt lời, cả tòa nhà rung chuyển dữ dội, vữa tường rơi lả tả.

Trên trần vang lên những tiếng cào cấu liên hồi, như cả ngàn con chuột đang chạy loạn.

Mọi người đứng không vững, phải bám vào tay vịn cầu thang hoặc dựa sát vào tường để khỏi ngã.

Riêng tôi đứng yên bất động.

Rung chấn càng lúc càng mạnh, vài người bị hất ngã, phải ôm chặt tay vịn để không lăn xuống cầu thang.

Tôi bước tới, nhìn chằm chằm anh Lý:

“Chính anh là kẻ lắp mắt mèo.”

Anh Lý bám chặt tay vịn, hét lên:

“Anh nói bậy! Tôi không có! Sao lại nghi tôi?”

Nhưng tôi chắc chắn anh ta đang nói dối.

Chỉ có anh ta từ đầu đến giờ luôn tìm cách bênh vực “người kia”, rõ ràng là sợ bị lôi ra.

Tôi từ từ tiến lại gần.

“Muốn chứng minh thì dễ lắm.”

Anh Lý hoảng hốt:

“Anh định làm gì?”

“Tống anh ra khỏi tòa nhà. Nếu đúng là anh, tất cả chúng tôi sẽ sống.”

Tôi vươn tay chụp lấy cổ áo anh ta, kéo mạnh về phía cầu thang.

Anh ta gào lên:

“Anh giết người đấy!”

Tôi lạnh lùng:

“Lúc sinh tử thế này, không còn đường lựa chọn đâu.”

Tôi nắm chặt cổ áo, kéo lê anh ta về phía cửa cầu thang.

Anh Lý khóc rống:

“Không phải tôi! Thật sự không phải! Nếu lỡ sai, anh sẽ giết nhầm người vô tội! Làm ơn tha cho tôi!”

Tôi dừng bước, quay đầu nhìn anh ta.

Anh ta tưởng tôi đổi ý, trên mặt thoáng chút mừng rỡ.

Nhưng ngay sau đó, nụ cười trên mặt anh ta đông cứng.

“So với tính mạng của cả tòa nhà, nhầm một người còn hơn chết hết.”

Tôi dứt khoát giật mạnh, anh Lý không kịp chống cự, mất đà ngã nhào vào bóng tối nơi cầu thang.

“A–”

Một tiếng hét thảm rồi im bặt, tiếp theo là tiếng rơi bịch nặng nề dưới đất.

Ngay sau đó, tiếng rung chuyển của tòa nhà ngừng hẳn, tiếng cào cấu trên trần cũng biến mất.

Mọi người ngồi bệt xuống đất, thở hổn hển như vừa được cứu sống.

“Quả nhiên là anh ta, miệng thì nói hay lắm mà cuối cùng lại lén lút hại chúng ta.”

Trương Mãnh bước tới, nhổ toẹt xuống đất.

“Loại người gì đâu! Đã dặn bao lần không được lắp, vậy mà còn cố chấp, suýt nữa hại chết hết!”

Ông Vương cũng mắng:

“Đúng đấy, may mà chủ nhà anh quyết liệt, kéo được hắn ra ngoài, nếu không chúng ta tiêu rồi.”

“Cuối cùng cũng xong. Tôi cứ tưởng chết chắc ở cái chỗ quỷ quái này.”

Mọi người bắt đầu xôn xao bàn tán.

Nhưng tôi thì không thấy nhẹ nhõm, mắt nhìn chằm chằm trần nhà.

Trương Mãnh thấy vậy liền hỏi:

“Sao vậy anh Đông?”

Không đúng. Đèn hành lang vẫn chưa sáng.

Tôi nhìn xuống chân – nền nhà vẫn lạnh lẽo, cả tòa nhà vẫn bị bóng chết bao trùm.

Nó vẫn chưa rời đi!

Nếu đúng là thủ phạm đã bị đẩy ra ngoài, sao thứ kia vẫn còn?

Trừ khi… kẻ vừa bị đẩy đi không phải người nó đang tìm!

Trong lòng tôi lạnh ngắt:

“Vẫn còn một người khác đã lắp mắt mèo!”

Sắc mặt Trương Mãnh trở nên vô cùng khó coi.

“Anh Đông… đừng đùa kiểu này, không vui đâu.”

Tôi lười đôi co, đi thẳng đến chỗ cầu thang.

“Hôm nay nếu không tìm ra người đó, tất cả chúng ta sẽ chết ở đây!”

Mọi người lần lượt đứng dậy, ông Vương hỏi:

“Chuyện gì vậy? Thằng họ Lý bị anh quăng xuống rồi mà, sao còn nữa?”

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)