Chương 8 - Mất Mát Từ Một Chiếc Bùa
Sáng hôm sau, bếp tỏa mùi thơm lâu lắm rồi mới có.
Trên bàn bày bốn món một canh, mắt mẹ ánh lên chút hy vọng như người nông dân đợi cơn mưa.
“Mẹ làm món con thích hồi nhỏ… thịt kho tàu…” – bà dè dặt.
Nhưng bà quên, người thích thịt kho là Trần Bảo.
Cửa “rầm” một tiếng bật mở, Trần Bảo xông vào, cầm đũa gắp thịt kho:
“Dở chết đi!” – nó nhai hai miếng rồi hất tung cả bàn.
Mảnh bát văng tứ tung, nước canh vấy lên áo sơ mi tôi.
Nó đập cửa bỏ ra ngoài, căn nhà chìm vào im lặng rợn người.
Mẹ quỳ xuống nhặt từng mảnh sứ, nước mắt rơi xuống nền gạch lẫn trong nước canh.
“Xin lỗi, mẹ không nên làm những món này…” – giọng bà khản đặc.
Khoảnh khắc đó, tôi – đứa từng bị bà hủy hoại tuổi thơ – bỗng thấy thương xót cho người phụ nữ này.
“Con đi đi, đừng lo cho chúng ta…” – bà không ngẩng đầu – “Mẹ con chúng ta, đáng phải nhận báo ứng.”
Tôi im lặng một lúc, cầm điện thoại đổi vé, trở lại Bắc Kinh sớm hơn.
“Hôm nay tôi đi” – Tôi nói lạnh lùng.
Ánh mắt mẹ lóe lên chút gì đó lạ lùng nhưng rất nhanh trở lại bình thản, chỉ lặng lẽ gật đầu.
Bà đứng dậy đi vào bếp, tiếng nước chảy ào ào từ vòi vọng ra.
Tôi đang thu dọn hành lý thì mẹ gõ cửa, trên tay bưng một bát mì nóng hổi:
“Đi đường ăn chút cho ấm bụng…” – giọng bà yếu ớt đến mức gần như không nghe thấy.
Tôi không nhận, chỉ khẽ lắc đầu, tiếp tục xếp đồ.
Mẹ đặt bát xuống bàn, đứng tựa cửa nhìn tôi rất lâu.
“Mặc Mặc… điều mẹ hối hận nhất trong đời này là không biết cách yêu con.”
Tay tôi khựng lại nhưng không đáp.
Lúc tôi bước ra, bà đứng ở cửa, bóng lưng khòm trong nắng mỏng manh như tờ giấy.
Tôi không quay đầu, kéo vali đi về phía bến xe.
Một thứ cảm giác vừa giải thoát vừa bất an phủ kín người tôi.
Đang chờ xe ở bến, điện thoại reo – là ba.
“Về ngay! Có chuyện lớn rồi!” – giọng ông hốt hoảng chưa từng có.
Tim tôi thắt lại, vứt vali, vẫy taxi.
Về tới khu chung cư, đèn xe cảnh sát quét sáng rực, chói nhức mắt.
Hàng xóm chen nhau dưới tầng, xì xào, mặt đầy sợ hãi.
Tôi lao lên cầu thang, đẩy cửa nhà, mùi thuốc sát trùng xộc thẳng vào mũi.
Em gái nằm giữa phòng khách, cơ thể đã được phủ vải trắng.
Một cảnh sát đang ghi lời ba, mặt ba trắng bệch như giấy.
“Chuyện… chuyện gì vậy?” – giọng tôi run, không tin nổi cảnh trước mắt.
“Em con… ngộ độc cấp tính… không cứu được…” – giọng ba run rẩy.
Mắt tôi quét khắp phòng khách, không thấy mẹ.
“Cảnh sát đưa mẹ con đi rồi.” – ba như đoán được – “Bà ấy nhận là mình bỏ thuốc.”
Đầu óc tôi trống rỗng, như bị búa đập mạnh.
Ánh nhìn tôi chạm vào bàn ăn – bát mì vẫn còn đó, đã nguội lạnh.
Một ý nghĩ khủng khiếp lướt qua chén thịt kho hôm qua của Trần Bảo đã bị bỏ thuốc.
Cảnh sát nói trong mì có thuốc trừ sâu.
Mồ hôi lạnh chảy dọc lưng, hai chân tôi mềm nhũn, ngồi phịch xuống sofa.
“Lần cuối cùng bà ấy ‘thương con’ lại là một bát thuốc độc…”
Vài giờ sau, xe cảnh sát chở xác Trần Bảo đi.
Tôi đứng trong phòng khách trống trải, nhìn mớ hỗn độn khắp nơi, cảm xúc cuộn trào:
Hận thù, sợ hãi, thương hại, nhẹ nhõm – tất cả hòa làm một.
Bà Vương hàng xóm thò đầu vào:
“Con à, trước khi bị đưa đi, mẹ con nhờ cô nhắn lại: ‘Cuối cùng mẹ cũng biết cách yêu con.’”
Khoảnh khắc đó, tôi chợt hiểu: có những vết thương không bao giờ lành, có những người định sẵn không thể tha thứ.
Tôi lặng đứng giữa đống đổ nát của tuổi thơ, nước mắt cuối cùng cũng vỡ òa.