Chương 6 - Mất Mát Từ Một Chiếc Bùa
Bữa tối, mẹ hiếm khi tự tay nấu, bưng ra bát canh gà thơm phức.
“Uống đi, bổ cho con trước kỳ thi.” – giọng bà ngọt ngào đến đáng sợ.
Tôi giả vờ nhấp một ngụm, rồi lén đổ đi.
Ở đáy cốc là lớp bột trắng đục.
Thuốc ngủ.
Bà muốn phá hỏng kỳ thi đại học của tôi.
Đêm đó, tôi trùm chăn, dùng chiếc điện thoại dự phòng gọi cho ba:
“Ba, con sợ ngày thi sẽ xảy ra chuyện…” – tôi hạ thấp giọng.
Hôm sau, công an khu vực gõ cửa nhà tôi:
“Chúng tôi đến để đảm bảo đặc biệt cho thí sinh thi đại học.” – ánh mắt nghiêm nghị của cảnh sát nhìn mẹ.
Mặt mẹ tái mét, gượng gạo gật đầu.
Đêm trước ngày thi, mẹ và em vẫn ồn ào trước cửa phòng tôi.
Đúng lúc cảnh sát đi tuần bắt gặp, lập tức cảnh cáo tại chỗ.
Giây phút ấy, ánh nhìn hận thù của mẹ suýt thiêu đốt tôi.
Ngày thi đầu tiên, khi tôi vừa bước ra khỏi cửa, mẹ chụp chặt tay tôi:
“Nhà có chuyện gấp, hôm nay không đi thi được!” – mắt bà rực lên âm hiểm.
Tôi lạnh lùng gỡ tay:
“Buông ra.”
“Mày dám ra lệnh cho tao?” – bà giơ tay định tát.
Đúng lúc đó, xe cảnh sát rẽ vào ngõ, còi hú vang.
Một nữ cảnh sát bước nhanh lại:
“Em cần chúng tôi đưa đi thi không?” – chị ta nhìn mẹ, ánh mắt đầy hàm ý.
Ba ngày sau, thi xong, tôi chạy thẳng về nhà ông bà, không quay về ngôi nhà ngập ác ý kia nữa.
Hai tháng sau, điểm thi công bố. Tôi đỗ vào trường đại học danh tiếng nhất Bắc Kinh.
Ba vội đến nhà ông bà, ôm chặt tôi, mừng rơi nước mắt:
“Con gái, cuối cùng con được tự do rồi.”
Ngày nhận giấy báo nhập học, mẹ chặn tôi trước cửa:
“Mày phải học lại một năm, ở nhà dạy kèm cho em mày!” – bà gào lên điên dại.
Tôi lặng lẽ nhìn bà, lần đầu không thấy sợ.
Bà giật giấy báo trong tay tôi, xé toạc ngay trước mặt:
“Để xem mày còn lên đại học kiểu gì!” – bà nở nụ cười gớm ghiếc.
Tôi nhấc điện thoại, ngay trước mặt bà gọi cho phòng tuyển sinh:
“Xin chào, giấy báo nhập học của em bị người nhà xé, xin hỏi…”
“Chỉ cần chính thí sinh đến trường là được, chúng tôi sẽ cấp lại.” – giọng ấm áp vang lên bên kia.
Sắc mặt mẹ đông cứng lại.
Tôi đứng trước cổng trường đại học, ba lén dúi vào tay tôi một xấp tiền, trong mắt ông là cả sự áy náy lẫn hy vọng:
“Con gái, học cho tốt, đừng nghĩ tới chuyện nhà nữa.”
Tôi gật đầu, nhìn theo bóng ba rời đi.
Ký túc xá bốn người, các bạn cùng phòng nhiệt tình giúp tôi chuyển đồ.
Mỗi tuần ông bà lại gửi lên trứng gà, thịt hun khói, kèm mẩu giấy nhăn nheo:
“Ăn nhiều vào, đừng để đói.”
Tôi dành phần lớn thời gian trong thư viện.
Tri thức là áo giáp, thành tích là tấm khiên của tôi.
Buổi tối tôi lén đến phòng tập học võ tự do, mỗi cú đấm như trút giận.
Huấn luyện viên bảo: “Ánh mắt em như đang đánh nhau với ác quỷ.”
Đêm khuya, điện thoại ba reo. Giọng ông mệt mỏi:
“Con gái à, Trần Bảo thay đổi rồi, bắt đầu quậy phá vô lý.”
Tôi bật cười lạnh: báo ứng đến nhanh thật.
“Nó chửi mẹ là độc phụ, nói bà ấy phá hỏng tuổi thơ của nó.”
Trong lòng tôi dâng lên chút khoái trá, lại bị mặc cảm xâm lấn.
“Con à, mẹ con khóc suốt, nói xin lỗi con, muốn gặp con.”
Tôi cúp máy, trong lòng tĩnh lặng như tro tàn.
Một tháng sau, ba lại gọi:
“Em con đêm không về, giao du với đám người chẳng ra gì.
Nó lấy tiền mẹ con mua đồ xa xỉ, bị phát hiện còn đánh lại bà ấy.”
Tôi im lặng. Vòng xoáy số phận làm tôi vừa sững sờ vừa tê dại.
Ba tháng sau, tin nhắn của mẹ nổ tung điện thoại tôi:
“Mặc Mặc, mẹ sai rồi, tha lỗi cho mẹ được không?”
Tôi chỉ đáp:
“Con ổn. Không cần lo. Cảm ơn vì đã quan tâm.”
Khách sáo như với người xa lạ – đó là tất cả những gì tôi có thể cho.
Thi xong học kỳ, tôi nhận một gói hàng: một chiếc laptop mới.
Tấm thiệp ghi: “Mặc Mặc, mẹ mua cho con học.”
Tôi đặt dưới gầm giường, không mở, cũng không bỏ.
Đây là món quà đầu tiên bà mua cho tôi, nhưng vào lúc tôi đã không còn cần nữa.
Nửa đêm, ba gọi gấp:
“Em con phát hiện mẹ gửi đồ cho con, đập nát cả nhà.
Mẹ đánh nó, nó bỏ nhà đi, ba ngày chưa về.
Con gái, nó có liên lạc với con không?”
“Không.” – Tôi ngồi bên giường, cười trong nước mắt, giọt lệ nóng bỏng như sắt.
Tết đến gần, tôi không về nhà, mà đón ông bà ra khách sạn gần trường.
Ba cũng đến, mang theo vali, mặt ông như vừa thoát khỏi gông:
“Ba dọn ra rồi, không thể tiếp tục như thế nữa.”
Chúng tôi ăn tất niên trong một quán nhỏ.