Chương 7 - Mảnh Ký Ức Mờ Nhạt
11
Sương mù tan dần.
Tôi tên là Kỷ Ân, từ nhỏ đã theo mẹ tái hôn.
Nhưng cha dượng không hề tốt với mẹ, với tôi thì chỉ có đánh và mắng.
Người anh hàng xóm sống cùng bà nội, bên bãi rác nhặt chai lọ, thấy tôi co ro ngồi bên thùng rác.
Tôi ngoan ngoãn đưa cho anh cái chai rơi vào góc.
Tôi lẽo đẽo đi theo anh.
Từ đó, mỗi khi cha dượng và mẹ cãi nhau, anh đều đưa tôi đi trốn, dùng tiền bán chai mua kẹo cho tôi.
Sau này bà nội anh qua đời, anh buồn lắm, tôi vẫn theo sau anh, kéo theo túi ni lông đựng đầy chai lọ.
Cho đến một ngày, mẹ tôi không chịu nổi nữa, bỏ lại tôi mà đi mất.
Cha dượng hôm đó đánh tôi rất nặng, còn định làm chuyện đồi bại với tôi.
Anh xông vào, cầm gậy gỗ đánh mạnh vào lưng cha dượng.
Rồi anh nắm tay tôi chạy đi.
Anh nói: “Ân Ân, đi với anh, mình rời khỏi nơi này.”
Tôi nói: “Ừ.”
Từ đó, hai chúng tôi nương tựa vào nhau, chịu bao khổ cực.
Anh từ nhặt ve chai, đến làm thuê cho người ta, rồi được ông chủ quý mến giao việc.
Anh kiếm tiền nuôi tôi đi học, còn anh chỉ có thể cầm cuốn sách học vào ban đêm.
Cho đến khi phòng hỗ trợ xóa đói giảm nghèo biết được tình cảnh của chúng tôi, bắt đầu giúp đỡ.
Tôi được học hết chương trình bắt buộc, anh vừa làm vừa học.
Chúng tôi lớn dần, anh dùng tiền mình kiếm được để nuôi tôi trưởng thành, cho tôi vào đại học.
Nhưng kể từ khi anh thấy bên cạnh tôi có một đàn anh sạch sẽ sáng sủa, anh bắt đầu tự ti, bắt đầu tránh mặt tôi.
Tôi chẳng nói gì nhiều, chỉ là đêm đó đè anh ra giải quyết.
Anh run rẩy ôm lấy tôi, nói cho dù sau này tôi hối hận, anh cũng sẽ không buông tay.
Từ đó, để tương lai chúng tôi tốt đẹp, anh càng cố gắng kiếm tiền.
Anh bắt đầu khởi nghiệp, dù vấp ngã bao nhiêu lần cũng không từ bỏ.
Năm tôi 21 tuổi, khiến Chu Đình Quân sợ chết khiếp.
Tôi cứu một bé sơ sinh từ trong biển lửa, nhưng cha mẹ đứa bé đã chết.
Đứa bé đó là Chu Tử Duệ, chỉ còn ông bà nội tóc bạc nuôi dưỡng.
Tôi thường đưa Chu Đình Quân đi thăm thằng bé.
Nhìn hai ông bà già nua chăm sóc một đứa trẻ, tôi nhớ đến khi xưa bà nội Chu từng vất vả nuôi ông.
Tôi nói với Chu Đình Quân, sau này nếu có khả năng, có cơ hội, chúng ta sẽ nhận nuôi thằng bé.
Năm tôi 22 tuổi, công ty của Chu Đình Quân bắt đầu phát triển, tôi tốt nghiệp đại học.
Tôi và Chu Đình Quân đăng ký kết hôn.
Đêm tân hôn, Chu Đình Quân ôm tôi khóc nói rằng anh rất hạnh phúc, hạnh phúc đến mức cảm thấy sợ hãi, sợ rằng chỉ là một giấc mơ.
Tôi nói sao lại là mơ chứ, chúng ta sẽ hạnh phúc mãi mãi, không bao giờ rời xa nhau nữa.
Thế nhưng ngày đó, chỉ là một buổi chiều bình thường sau mưa.
Tôi mua trái cây bên đường, vui vẻ bước chân trở về nhà, lại dẫm trúng một vũng nước.
Rồi, giấc mơ của anh, tan vỡ.
12
May mắn thay, vượt qua thời không, chúng tôi vẫn còn ở đây.
Tôi mở mắt ra, liền thấy anh ở bên giường bệnh, lo lắng sốt ruột.
Anh vội vàng hỏi tôi còn thấy khó chịu chỗ nào không, có đói không, rồi bảo người mang đồ ăn tới gấp.
Anh nói xin lỗi vì đã không bảo vệ tốt cho tôi, nói người đứng sau hại tôi là Giang Nhược Tuyết đã bị bắt, sẽ phải chịu trừng phạt thích đáng.
Tôi nhìn anh tất bật, chỉ kéo tay anh lại, nhẹ nhàng nói:
“Chồng à, anh già đi nhiều quá rồi.”
Toàn thân anh run lên, không dám tin mà nhìn tôi.
Nhưng ngay sau đó, anh lại như đang che giấu điều gì mà định rút tay về.
Tôi nắm chặt không buông, nhìn anh chằm chằm:
“Chu Đình Quân, anh đã đánh mất hai mươi năm của chúng ta, anh còn muốn đánh mất từng phút từng giây trong tương lai nữa sao?”
Anh đứng đó, toàn thân run rẩy, nước mắt giàn giụa.
Đối với anh, đây là sự chờ đợi suốt hai mươi năm.
Anh đã 45 tuổi, còn tôi, vẫn là cô gái 22 tuổi.
Anh đã có tóc bạc, còn tôi vẫn còn trẻ trung.
Vậy nên anh chỉ muốn bảo vệ tôi thật tốt, lại không dám nhận tôi.
Tự cho là đúng mà nghĩ tôi nên dùng một cái tên và thân phận mới để sống một cuộc đời tốt hơn, khiến tôi giận.
Tôi tức giận tát anh một cái, rồi lại đau lòng ôm lấy anh mà hôn.
“Chu Đình Quân, chúng ta phải trân trọng từng ngày sắp tới.”
Đạn mạc lần cuối cùng lướt qua:
【Cái gì! Trời ơi! Cô gái mất trí này chính là người vợ mất tích suốt hai mươi năm của bố nam chính!!!】
【Thảo nào! Thảo nào không khí giữa họ cứ kỳ quái vậy!】
【Thì ra đây là câu chuyện của bố mẹ nam chính à!】
【A a a, cảm giác như mình đã bỏ sót bao nhiêu chi tiết rồi, phải xem lại từ đầu thôi!】
13
Trên xe về nhà, tôi rúc trong lòng Chu Đình Quân nghịch ngợm.
Đầu cọ cọ vào mặt anh, muốn ôm anh cắn một miếng: “Chồng ơi, cơ bụng của anh còn không đó? Có thành bụng bia tuổi trung niên chưa thế, hề hề…”
Tôi đưa tay sờ vào, ô, vẫn còn cứng rắn từng múi từng múi.
Anh hoảng hốt giữ tay tôi lại, siết chặt tôi vào lòng, giọng khàn khàn: “Ân Ân, giờ anh không chịu nổi đâu, đừng nghịch nữa.”
Tôi chui vào lòng anh cười khúc khích: “Chồng sao vẫn dễ bị trêu chọc vậy chứ…”
Xe về đến biệt thự, Chu Tử Duệ đang đứng đợi ngoài cửa, tôi vội vàng nghiêm túc lại.
Chu Đình Quân chỉnh lại tóc và quần áo cho tôi, rồi dẫn tôi xuống xe.
Ngồi trên sofa.
Chu Tử Duệ quỳ xuống trước mặt tôi, kính cẩn gọi tôi một tiếng mẹ.
Chu Tử Duệ từng là đứa trẻ tôi đã cứu.
Chu Đình Quân nhớ lời tôi từng nói muốn nhận nuôi thằng bé.
Sau khi ông bà nội của Chu Tử Duệ lần lượt qua đời, Chu Đình Quân đã nhận nuôi nó.
Từ nhỏ, Chu Đình Quân đã kể cho cậu biết mọi chuyện, để cậu hiểu tôi chính là mẹ của cậu.
Hôm đó Chu Tử Duệ đưa tôi về nhà.
Cậu không hề nghĩ tôi là người mẹ mất tích hai mươi năm trước, mà là vì tôi rất giống người trong bức ảnh.
Cho nên mới sinh ra sự quan tâm, chăm sóc có phần thiên lệch.
Ngày hôm đó, khi Chu Đình Quân nhìn thấy tôi lần đầu, ông đã biết tôi trở về rồi.
Vì vậy ông hiểu nhầm hành động của Chu Tử Duệ, nên mới tung một cú đá như vậy.
Chu Đình Quân chọn cách giấu kín, kìm nén tình cảm.
Chỉ nói với Chu Tử Duệ rằng tôi chính là mẹ của cậu.
Dặn cậu phải tôn trọng và yêu thương tôi thật tốt.
…
Khi Giang Nhược Tuyết vào tù thì đã tàn phế một chân.
Giang Trình Tâm vẫn quyết định ra nước ngoài, theo đuổi điều mình muốn.
Chu Tử Duệ nói cậu sẽ đợi cô.
Tôi đổi tên lại thành Kỷ Ân, nhưng là Kỷ Ân của tuổi 22.
Tôi gặp lại người bạn thân nhất năm xưa, một trong số ít người biết tôi từng là Kỷ Ân.
Còn một người khác biết, chính là Ngụy Vũ Hằng.
Khi thấy tôi khoác tay Chu Đình Quân, ông ta mỉm cười đầy vẻ đã hiểu rõ.
Nhưng khi thấy Chu Đình Quân hơn bốn mươi tuổi bị tôi – người vừa là anh trai vừa là chồng – quản lý đến mức ngoan ngoãn không dám ho he nửa lời, ông ta vẫn há hốc mồm kinh ngạc.
Gần đây trong giới kinh doanh Hải Thành đang lan truyền một chuyện.
Đại lão thương giới Chu Đình Quân cưới một cô gái trẻ chỉ ngoài hai mươi.
Người thì nói Chu Đình Quân già đầu còn mê gái trẻ, bản chất đàn ông là thế.
Người thì nói tôi còn trẻ đã đi sai đường, bám víu quyền thế, tâm tư không trong sáng, sớm muộn gì cũng bị chán ghét.
Cũng có người nói, đàn ông vừa đẹp trai vừa giàu như vậy đúng là mlem mlem!
Người từng gặp chúng tôi thì cảm thán, đó nào phải một cô gái trẻ, rõ ràng là mạng sống của Chu tiên sinh.
Người chưa từng gặp thì cười nhạt, nói tình yêu của đàn ông chỉ là thoáng qua chuyện như vậy chẳng hiếm.
Đối mặt với đủ loại lời đồn đoán, Chu Đình Quân chỉ công bố một việc: chuyển hết toàn bộ tài sản cùng tập đoàn Chu thị sang tên tôi.
Tuyên bố, từ nay về sau tôi là bà chủ của ông, ông sẽ làm việc cho tôi cả đời.
Cả Hải Thành chấn động.
(Hoàn)