Chương 3 - Màn Kịch Trong Hành Lang

🔥 Mời bạn theo dõi page Gợi Ý Truyện Zhihu để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

Không chỉ là thoát khỏi cuộc hôn nhân mục nát ấy, mà là để đòi lại công bằng – lấy lại tất cả những gì tôi đã mất – và khiến từng người đã làm tổn thương tôi, phải trả giá gấp bội.

Tất cả những khoản công quỹ mà Chu Yến biển thủ, từng hợp đồng giả mạo mà anh ta ký, tôi đều âm thầm sao chép, lưu lại, phân loại từng mục – rõ ràng như lòng bàn tay.

Anh ta vẫn tưởng mọi thứ kín kẽ không sơ hở, lại chẳng hề biết rằng — người vợ đầu ấp tay gối bên cạnh mình bao năm qua chính là kẻ âm thầm dệt nên chiếc lưới trời ngày một siết chặt quanh cổ anh ta.

Đúng lúc ấy, điện thoại tôi đột ngột đổ chuông.

Một số lạ.

Tôi hơi nhíu mày, nhìn sang luật sư Giang.

Cô ấy ra hiệu: “Nghe đi.”

Rồi chỉ vào nút loa ngoài.

Tôi vuốt màn hình, bật chế độ loa.

Giọng nói ở đầu dây bên kia mềm mại, mang theo tiếng nghẹn ngào cố nén –

Là ả “tiểu tam”, Tô Tình.

“Alo? Có phải là… chị Lâm Vãn không?”

Tôi im lặng.

Tôi muốn nghe xem ả sẽ diễn được tới đâu.

“Chị… em biết chị và A Yến đang có hiểu lầm. Em cũng biết chị chắc chắn rất hận em…”

“…Nhưng mà, A Yến thực sự yêu em. Anh ấy cũng rất yêu đứa bé trong bụng em. Bọn em không thể sống thiếu anh ấy được…”

“Nhà mất rồi thì có thể cùng nhau cố gắng mua lại. Tiền hết rồi thì lại cùng nhau kiếm. Chị có thể… đừng ép anh ấy nữa được không? Gần đây anh ấy áp lực rất nhiều… em nhìn mà đau lòng lắm…”

Giọng nói mềm oặt như bún, từng câu từng chữ đều được ngâm trong thứ gọi là “hiền lành – nhẫn nhịn – vị tha”, cứ như thể tôi mới là kẻ chen vào chuyện tình “thần thánh” của họ vậy.

Nếu là hai năm trước, nghe những lời này có lẽ tôi sẽ giận đến run cả người.

Nhưng hiện tại tôi chỉ thấy — nực cười.

Thậm chí không kìm được bật cười thành tiếng.

Đầu dây bên kia ngập ngừng.

“…Chị… chị cười gì vậy?”

Tôi cầm ly rượu lên, thong thả nhấp một ngụm. Chất cay nồng trượt qua cổ họng, mắt tôi khẽ nheo lại, giọng cười cũng nhàn nhạt như làn khói:

“Tôi cười cô ngây thơ.”

“Tô tiểu thư, cho tôi hỏi — hiện tại cô đang lấy thân phận gì mà nói với tôi những lời này?”

“Là vợ của anh Chu sao?”

Tôi cố ý dừng lại một chút.

“À quên, vị trí đó giờ trống rồi.”

“Chỉ là…” Tôi kéo dài giọng, chậm rãi, như đang bóc từng lớp mặt nạ của cô ta. “Cô chắc mình… ngồi cho vững không?”

Tô Tình nghẹn họng, nhất thời không biết đáp thế nào — chắc cũng chẳng ngờ tôi sẽ thẳng thừng đến thế.

Im lặng vài giây, cô ta lại trở về chiêu cũ: khóc.

“…Chị… chị trước đây không như vậy… Chị hiền lắm mà… dịu dàng, tốt bụng… sao giờ chị trở nên cay nghiệt như thế…”

“Bởi vì sự dịu dàng và tốt bụng ấy… không nuôi nổi một bầy sói đói như các người.”

Tôi chẳng buồn phí lời thêm, dứt khoát cúp máy.

Quay sang, tôi nhún vai với luật sư Giang:

“Chị thấy không, có những người luôn tin rằng cả vũ trụ phải xoay quanh họ.”

Luật sư Giang bật cười, lắc đầu:

“Ngu ngốc mà không biết mình ngu ngốc – mới là bi kịch thực sự.”

Cùng lúc đó – tại một khu chung cư cũ cách đây vài chục kilomet.

Chu Yến, vừa bị hàng xóm mắng chửi cho không ngóc đầu lên được, lại thêm màn ăn vạ dài tập của mẹ ruột khiến đầu óc rối bời, lúc này đang ngồi bệt dưới đất, vò đầu bứt tóc, cả người mệt mỏi như sắp nổ tung.

Đúng lúc đó, điện thoại reo “ting” một tiếng.

Là một tin nhắn.

Đến từ số riêng của Giám đốc Tài chính công ty anh ta.

[Chu Yến, khoản “tiền đặt cọc từ khách hàng” trị giá 200.000 tệ mà anh xử lý tháng trước, bên khách hàng vừa gọi điện xác nhận là chưa từng chuyển khoản. Hồ sơ tài chính có vấn đề nghiêm trọng. 9h sáng mai, mời anh đến phòng họp lớn gặp tôi và sếp để giải trình.]

Tin nhắn rất ngắn. Không hề dư thừa một chữ.

Nhưng từng câu từng chữ như lưỡi dao lạnh buốt cắm phập vào tim Chu Yến.

Tay chân anh ta đột ngột lạnh toát.

Khoản đó…

Hai trăm ngàn…

Dĩ nhiên anh ta nhớ.

Chính là số tiền anh ta đã dùng để mua chiếc túi Hermès Birkin đắt đỏ cho Tô Tình – món quà “mừng sinh con trai rồng” mà ả ta ngày đêm ao ước.

Số còn lại, anh ta đem trả trọn gói một tháng dịch vụ cao cấp ở trung tâm hậu sản cho mẹ con cô ta.

Chu Yến từng đắc ý nghĩ rằng mình làm rất kín kẽ – chỉ cần một bản hợp đồng giả ghi “đặt cọc từ khách hàng”, là có thể dễ dàng qua mặt hệ thống tài chính của công ty.

Thậm chí, anh ta còn từng tự khen mình “khôn khéo” và “biết lo xa”.

Chỉ là — anh ta không ngờ, quả báo lại đến nhanh đến thế.

 

4.

Chu Yến hoàn toàn hoảng loạn.

Đòn trời giáng từ việc bán nhà, cộng với scandal biển thủ công quỹ bị phanh phui — như hai tảng đá nặng hàng tấn đồng loạt đè lên ngực, khiến anh ta gần như nghẹt thở.

Giờ đây, anh ta cần gấp một khoản tiền – một khoản tiền đủ lớn để lấp đầy cái hố sắp vỡ tung ở công ty.

Anh lao vào căn phòng trọ tồi tàn ẩm mốc mà mẹ anh – Vương Thúy Hoa – đang thuê tạm. Mùi ẩm mốc và mùi vải cũ bốc lên khiến không khí như nghẹt lại.

“Mẹ! Sổ tiết kiệm đâu rồi? Mau đưa đây! Trong nhà còn bao nhiêu tiền?”

Giọng anh ta khản đặc vì hoảng sợ và gấp gáp.

Vương Thúy Hoa đang ngồi mép giường lau nước mắt. Nghe con hỏi, ánh mắt bà ta lộ rõ vẻ lảng tránh.

“Tiền… tiền à…”

Bà ta lúng túng, rồi lật đật chui tay xuống dưới đệm giường, lôi ra một cái túi vải bạc màu, bên trong là một quyển sổ tiết kiệm cũ kỹ.

Chu Yến giật lấy, mở ra.

Nhưng khi ánh mắt rơi xuống con số hiển thị trên mặt giấy — cả người anh ta cứng đờ như bị đóng băng.

3.215 tệ.

“Không thể nào! Chỉ có nhiêu đây?!”

Đôi mắt Chu Yến đỏ rực, không thể tin vào điều mình thấy.

“Tôi gửi mẹ hai vạn mỗi tháng! Tôi chỉ giữ lại hai ngàn tiền tiêu vặt! Từng ấy năm rồi — trong nhà phải có ít nhất bảy, tám chục vạn chứ? Tiền đâu?!”

Anh ta như con thú phát điên, túm lấy vai mẹ mình, lắc mạnh đến nỗi cả người bà ta run lên bần bật.

Cuối cùng, không chịu nổi nữa, Vương Thúy Hoa vừa khóc vừa nói ra sự thật.

“Tiền… tiền mẹ đưa hết cho cậu con rồi…”

“Cái gì?!”

“Cậu con… lại đi Ma Cao đánh bạc… lần này nợ rất nhiều… người ta đòi chặt tay cậu ấy… nó là cậu ruột con, mẹ sao có thể trơ mắt nhìn em mình chết được…”

Bà ta vừa nói vừa khóc rống lên, nước mắt nước mũi tèm lem.

Cậu ruột duy nhất…

Lại là cái lý do đó.

Trong đầu tôi – lại hiện về một ký ức cũ.

Năm thứ ba sau khi cưới, tôi tình cờ phát hiện mỗi tháng Vương Thúy Hoa đều lén lút chuyển tiền cho gã em trai nghiện cờ bạc của mình. Mỗi lần chuyển là mười mấy hai mươi ngàn, như cho rác.

Trong khi chi tiêu trong nhà rõ ràng là không hề nhỏ, vậy mà tiền tiết kiệm cứ mãi không thấy tăng lên chút nào.

Tôi từng có lòng nhắc nhở Chu Yến — rằng anh nên quản mẹ mình, đừng cứ mù quáng rót tiền về nhà ngoại như cái thùng không đáy.

Và kết quả thì sao?

Chu Yến nổi trận lôi đình. Anh ta chỉ tay vào mặt tôi mắng tôi keo kiệt, nhỏ nhen, nói tôi chua ngoa cay nghiệt, không bao dung được với gia đình anh ta.

Anh ta từng nói:

“Mẹ tôi cả đời khổ cực, bà thích tiêu tiền thế nào là quyền của bà, cô quản nổi chắc?”

Anh ta còn nói:

“Tôi cảnh cáo cô, Lâm Vãn. Sau này đừng bao giờ nhắc đến cậu tôi nữa! Đó là người thân duy nhất còn lại của mẹ tôi!”

Và giờ thì sao?

Báo ứng đến rồi.

Từng câu từng chữ mà anh ta từng dùng để bảo vệ “gia đình” mình, giờ đây lại trở thành những cái tát vang dội giáng thẳng vào mặt chính anh ta.

“Đó là tiền của tôi! Là tiền tôi đổ mồ hôi kiếm ra! Là tiền để dưỡng già cho mẹ tôi! Không phải để ông ta cầm đi trả nợ cờ bạc!”

Lần đầu tiên, Chu Yến gào lên điên cuồng với người mẹ mà anh ta từng nói là không ai được đụng tới.

“Mẹ bị mù rồi à?! Mẹ đã cắt đứt đường sống duy nhất của con!”

Vương Thúy Hoa chết lặng.

Bà ta không thể ngờ — đứa con trai từng ngoan ngoãn vâng lời mình lại có thể quay ngoắt 180 độ, rống vào mặt bà như thế.

Bà ta cũng khóc thét lên:

“Chu Yến! Mày là đồ vong ân phụ nghĩa! Có vợ rồi là quên mẹ đúng không? Nếu không vì mày, tao có cần phải khúm núm đi cầu xin người ta không? Giờ mày quay lại trách tao à?!”

Trong căn phòng trọ nhỏ hẹp, ngột ngạt, hai mẹ con họ nổ ra trận cãi vã lớn nhất từ trước tới nay.

Một người oán trách người kia đã vét cạn túi tiền, một người trách người kia khiến mình mất sạch thể diện.

Cái gọi là “liên minh lợi ích” tưởng chừng bất khả xâm phạm ấy — rốt cuộc cũng nứt toác.

Sau trận cãi vã dữ dội là một khoảng lặng như chết.

Chu Yến ngồi bệt xuống đất, ánh mắt trống rỗng.

Anh ta đã cùng đường.

Trong mớ hỗn độn tuyệt vọng ấy, anh ta bỗng nhớ đến tôi.

Nhớ về người từng ngoan ngoãn nghe lời anh ta, coi mỗi câu anh ta nói như thánh chỉ — là tôi.

Anh ta nghĩ, chỉ cần tôi chịu tha thứ, chỉ cần tôi chịu quay đầu, tất cả vẫn còn có thể cứu vãn.

Dù sao, bố mẹ tôi vẫn giàu như vậy, thương tôi như vậy.

Chỉ cần tôi mở lời, đừng nói là hai trăm ngàn, ngay cả hai triệu — bố mẹ tôi cũng sẽ giúp anh ta trả.

Nghĩ đến đó, anh ta bắt đầu nhắn tin cho tôi.

Từng tin nhắn một, màn hình điện thoại cứ liên tục sáng lên.

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)