Chương 2 - Màn Kịch Trong Hành Lang

🔥 Mời bạn theo dõi page Gợi Ý Truyện Zhihu để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

2.

Ánh mắt Chu Yến dán chặt vào cuốn sổ ly hôn đỏ rực, đồng tử co lại kịch liệt vì sốc.

Chỉ trong vài giây ngắn ngủi, biểu cảm trên gương mặt anh ta thay đổi liên tục — từ phẫn nộ, đến ngỡ ngàng, rồi hóa thành một sự kinh hoàng pha lẫn hoang mang đến mức khó tin.

“Giấy ly hôn? Cô… cô làm từ bao giờ…”

Giống như toàn bộ sức lực bị rút cạn, cánh tay vẫn đang giơ lên định đánh tôi cũng buông thõng xuống một cách vô lực.

“Ngay lúc anh đang ở trung tâm chăm sóc sau sinh, cùng ‘chân ái’ của mình tận hưởng niềm vui gia đình.”

Tôi bình thản nói, từng chữ rơi xuống như những chiếc búa nhỏ, gõ thẳng vào sự kiêu ngạo đã mục nát của anh ta.

“Lâm Vãn! Cô dám tính kế tôi!”

Sau thoáng ngẩn người là cơn thịnh nộ càng dữ dội hơn gấp bội.

Cuối cùng anh ta cũng nhận ra – mình bị chơi một vố.

Người luôn tự cho là kiểm soát mọi chuyện như anh ta hoàn toàn không ngờ, tôi đã lặng lẽ rút củi dưới đáy nồi từ lâu, ngay khi anh ta còn đang mải đắm chìm trong ảo tưởng của mình.

“Căn nhà đó là tài sản chung! Cô dựa vào đâu mà bán đi? Mau trả tiền lại cho tôi!”

Anh ta gào lên, như con thú bị dồn đến đường cùng, lao tới định giật lấy tập hồ sơ trên tay tôi.

Bên trong là toàn bộ giấy tờ liên quan đến căn nhà.

Lúc này, Vương Thúy Hoa cũng bắt đầu kịp phản ứng, lập tức hùa theo, giọng chua ngoa đến chói tai:

“Con trai! Đánh nó! Giật lấy sổ đỏ về! Nhà là của nhà mình! Cái thứ con dâu ngoài tộc thì có tư cách gì mà định đoạt chứ?”

“Nhà mấy người?”

Tôi khẽ bật cười, giọng lạnh đến thấu xương.

Ngay trước khi bàn tay Chu Yến kịp chạm vào tôi, tôi nhanh chóng rút điện thoại ra, bấm số 110.

Đồng thời, tay còn lại tôi cũng mở sẵn chế độ quay video, đưa thẳng ống kính về phía hai mẹ con đang làm trò hề trước mặt.

“Alo, 110 phải không ạ? Tôi đang ở khu dân cư XX, toà XX, căn hộ XX. Có người xâm nhập trái phép và đang có hành vi cướp giật, hành hung.”

Giọng tôi rõ ràng, bình tĩnh, không chút run rẩy.

Động tác của Chu Yến lập tức khựng lại.

Tiếng chửi rủa của Vương Thúy Hoa cũng nghẹn ngay trong cổ họng.

Bọn họ không ngờ — tôi thật sự dám gọi cảnh sát.

Trong đầu họ, tôi mãi mãi là cô Lâm Vãn cam chịu, bị đánh không dám phản kháng, bị mắng cũng chỉ biết im lặng.

“Lâm Vãn, cô điên rồi à? Đây là việc nhà! Gọi cảnh sát làm cái gì?”

Chu Yến hạ thấp giọng, cố giữ bình tĩnh, nhưng nỗi hoảng loạn trong mắt anh ta không giấu nổi.

“Việc nhà?”

Tôi giơ cao điện thoại, ống kính lia thẳng lên mặt từng người trong số họ.

“Anh Chu, chúng ta đã ly hôn rồi. Giữa tôi, anh và mẹ anh — không còn là người một nhà.”

Cảnh sát đến rất nhanh.

Hai cảnh sát trẻ trong đồng phục vừa bước vào cầu thang, thấy tình hình căng như dây đàn thì không khỏi cau mày.

“Có chuyện gì xảy ra ở đây vậy?”

Vương Thúy Hoa lập tức nhập vai “nạn nhân”, phịch người ngồi xuống sàn, bắt đầu màn khóc lóc rên rỉ mới.

“Các anh ơi! Các anh phải làm chủ cho tôi! Cái con đàn bà lòng lang dạ sói này nó dụ con trai tôi ly hôn! Nó còn âm thầm bán nhà của tôi! Giờ còn định đuổi mẹ con tôi ra đường nữa!”

Chu Yến cũng nhanh chóng tiếp lời:

“Đúng đấy, thưa các anh! Đây là tài sản chung trong thời kỳ hôn nhân. Cô ta không có quyền tự ý bán đi như vậy!”

Tôi không buồn quan tâm đến màn diễn của họ, chỉ lặng lẽ đứng đợi cho đến khi họ nói xong.

Sau đó, tôi bước đến trước mặt hai cảnh sát, mở túi hồ sơ trong tay, lấy từng tài liệu ra, lần lượt trải ngay ngắn trên lan can hành lang.

“Các anh, đây là sổ đỏ – chủ sở hữu chỉ có một mình tôi, Lâm Vãn.”

Dấu mộc đỏ chót và dòng chữ in đen rõ ràng trên giấy khiến ánh mắt Chu Yến như bị đâm thẳng vào.

“Đây là hợp đồng mua bán nhà. Người ký tên – vẫn là tôi, Lâm Vãn.”

“Còn đây là sao kê ngân hàng của bố mẹ tôi. Rõ ràng cho thấy, trước khi kết hôn, họ đã chuyển khoản toàn bộ số tiền mua nhà – trả một lần, không thiếu một xu. Mười hai triệu nhân dân tệ.”

Mỗi lần tôi đưa ra một bằng chứng, sắc mặt Chu Yến lại trắng thêm một phần.

Anh ta luôn cho rằng căn nhà này là “quà hồi môn” của bố mẹ tôi vì anh ta là “chàng rể tài giỏi”, là biểu tượng cho “quãng thời gian hai vợ chồng cùng nhau phấn đấu”.

Thậm chí trong vô số những bữa tiệc xã giao, anh ta từng huênh hoang khoe khoang rằng mình mới hơn ba mươi tuổi đã có được một căn hộ trị giá hàng chục triệu ở trung tâm thành phố.

Vậy mà giờ đây, chính “biểu tượng thành công” mà anh ta luôn lấy làm kiêu hãnh — lại đang vạch trần cái danh “kẻ bám váy đàn bà” một cách không thể trần trụi hơn.

Tất cả những gì anh ta tự tin nắm trong tay, đã bị tôi xé toạc bằng loạt bằng chứng không thể chối cãi.

Để màn “trình diễn” này hoàn hảo hơn, tôi còn “chu đáo” lấy thêm một tờ A4 từ trong tập tài liệu.

Trên đó là điều khoản tôi đã chủ động in sẵn từ Bộ luật Dân sự — phần quy định về tài sản trước hôn nhân. Tôi còn cẩn thận dùng bút dạ quang gạch sẵn hai dòng:

【Tài sản có được trước khi kết hôn là tài sản cá nhân của một bên.】

【Phụ huynh chi tiền mua nhà cho con trước hôn nhân, thì khoản chi đó được xem là tài sản cá nhân tặng riêng.】

Tôi đưa tờ giấy đó tới trước mặt Chu Yến.

“Anh Chu, anh làm quản lý kinh doanh mà, chắc biết đọc chữ chứ?”

Giọng tôi thản nhiên, nhưng sự mỉa mai len lỏi trong từng từ.

“Cái này, gọi là: tài sản riêng có trước hôn nhân.”

“Còn anh và mẹ anh – ở nhà tôi không mất một xu tiền thuê suốt 5 năm trời – tôi không đuổi, cũng chẳng đòi tiền – đã là nhân nhượng hết mức rồi.”

‘Ở chùa 5 năm’…

Bốn chữ ấy như một chiếc búa giáng thẳng vào đầu Chu Yến.

Sắc mặt anh ta từ đỏ bừng, chuyển sang tái mét, rồi dần dần trắng bệch như tro tàn.

Cái gọi là “ngôi nhà đáng tự hào” mà anh ta từng mang ra khoe khắp nơi, thì ra chẳng qua chỉ là một phòng trọ miễn phí mà anh ta mặt dày bám lấy không chịu đi.

Còn cái danh “chủ nhà” mà anh ta từng huênh hoang – từ đầu tới cuối, chẳng qua chỉ là ảo tưởng tự phong của chính anh ta.

Hai viên cảnh sát lặng lẽ xem hết loạt giấy tờ, lại nhìn sang hai mẹ con Chu Yến đang cứng đờ như tượng, nét mặt gần như chết lặng — tất cả đã quá rõ ràng.

Hai viên cảnh sát nghiêm túc lên tiếng cảnh cáo Chu Yến và Vương Thúy Hoa:

“Quyền sở hữu tài sản của cô gái này rất rõ ràng. Hành vi của hai người đã có dấu hiệu quấy rối. Nếu còn tái phạm, chúng tôi sẽ mời về đồn làm việc.”

Thấy cảnh sát không đứng về phía mình, lại không còn cớ bám víu, Vương Thúy Hoa liền đổ phịch xuống đất lần nữa, bắt đầu màn khóc lóc rên rỉ quen thuộc của mấy bà thôn quê:

“Tôi tạo nghiệt gì không biết! Nuôi phải thằng con bất hiếu, cưới nhầm đứa con dâu lòng dạ rắn rết!”

“Sao số tôi khổ thế này cơ chứ!”

Ánh mắt hàng xóm xung quanh đã không còn là hiếu kỳ hay đồng cảm – mà là ghê tởm và mỉa mai.

Chu Yến thì đứng đó, như người mất hồn, miệng lẩm bẩm không ngừng:

“Không thể nào… Không thể nào… Cô gạt tôi… Chuyện này không thể…”

Tôi chẳng buồn phí ánh mắt cho hai người họ thêm nữa.

Tôi thu dọn lại toàn bộ giấy tờ, quay sang nhẹ nhàng cảm ơn hai anh cảnh sát.

Ngay trước khi cánh cửa khép lại, tôi nhìn thẳng vào gương mặt trắng bệch không còn giọt máu của Chu Yến, thả xuống một câu… như ném bom vào đầu anh ta:

“Chu Yến, đừng vội sụp đổ.”

“Chuyện này… mới chỉ bắt đầu.”

“Tốt nhất là anh tranh thủ chút thời gian còn sót lại, mà nghĩ xem cái túi Hermès tặng cho ‘chân ái’ của anh… tiền đó, rốt cuộc lấy từ đâu.”

Rầm.

Tôi đóng cửa lại.

Tiếng khóc, tiếng chửi, sự tuyệt vọng, tất cả đều bị ngăn cách bên ngoài.

Thế giới – cuối cùng cũng yên tĩnh.

 

3.

Bên trong cánh cửa là một căn hộ mới mẻ, sáng sủa, ngăn nắp và yên tĩnh.

Bên ngoài cánh cửa là bóng lưng lếch thếch, chật vật của Chu Yến và Vương Thúy Hoa, đang bị hàng xóm chỉ trỏ, xì xào không ngớt.

Tôi tháo đôi giày cao gót, bước chân trần lên sàn gỗ mát lạnh.

Một cảm giác thư thái chưa từng có bao phủ toàn thân — như thể cả người vừa được gột rửa khỏi năm năm bẩn thỉu nhơ nhớp.

Trên sofa trong phòng khách, một người phụ nữ đang ngồi vắt chân, diện vest công sở chỉn chu, tay nhẹ nhàng lắc ly rượu vang đỏ trong tay —

Là bạn thân của tôi, luật sư Giang.

“Đẹp lắm.”

Cô ấy giơ ly lên với tôi, ánh mắt lấp lánh sự tán thưởng không che giấu.

Tôi bước tới, tự rót cho mình một ly, cụng nhẹ với cô ấy.

Tiếng chạm ly lanh canh vang lên, như một khúc dạo đầu cho bản giao hưởng chiến thắng.

“Tôi đứng dưới lầu còn nghe thấy tiếng bà mẹ chồng cũ của cậu. Cái giọng đó, đem đi hát opera chắc cũng đủ chọc thủng màn nhĩ người ta.”

Giang – luật sư Giang – nói đùa, nhướng mày.

Tôi nhấp một ngụm rượu vang. Hương vị cay nồng trượt qua cổ họng, để lại dư vị ấm nóng và rõ ràng — như một vết cắt đẹp.

“Bà ta cũng chỉ giỏi được mỗi cái miệng đó thôi.”

“Tuy nhiên…” Giang thu lại nét cười, ánh mắt nghiêm túc. “Bước tiếp theo – chúng ta cần cho nổ tung cái ‘quả mìn’ trong công ty của hắn. Cậu đã chuẩn bị xong hết chưa?”

Tôi gật đầu, giọng bình tĩnh nhưng ánh mắt sắc lạnh:

“Chuẩn bị xong rồi. Không có sai sót nào.”

Tôi đã mất hai năm để chuẩn bị cho ngày hôm nay.

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)