Chương 5 - Ly Trà Sơn Tra Của Chị Chồng

🔥 Mời bạn theo dõi page Hoa Rơi Bên Mộng để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

“Là… là nhà chúng tôi có lỗi với con…”

Cuối cùng, vì chỉ là hành vi cố ý gây thương tích chưa thành, cộng thêm việc Hứa Hạo nhượng bộ, chỉ yêu cầu xử phê bình nghiêm khắc và viết cam kết, nên Hứa Uyển bị tạm giam 15 ngày.

Ngày được thả ra khỏi trại tạm giam, cô ta như biến thành người khác.

Không còn vẻ hung hăng, sắc sảo như trước — ánh mắt chỉ còn lại nỗi sợ hãi và trống rỗng.

Nghe nói, trong thời gian bị giam, Chu Minh đã đòi ly hôn.

Anh ta nợ quá nhiều, Hứa Uyển không những không giúp được gì, mà còn gây ra chuyện lớn như vậy — trở thành giọt nước tràn ly.

Hứa Uyển không chịu ký đơn, Chu Minh liền biến mất luôn, không nghe điện thoại, cũng chẳng thấy bóng dáng đâu.

Bọn đòi nợ thì ngày ngày đứng chặn trước cửa nhà cô ta…

Không còn đường lui, Hứa Uyển lại tìm đến bố mẹ chồng tôi.

Dù thương con gái, nhưng lần này ông bà cũng không dám giúp nữa.

Lời Hứa Hạo nói hôm trước vẫn còn vang bên tai — Họ sợ thật sự sẽ mất luôn đứa con trai duy nhất.

Cuối cùng, ông bà đưa cho Hứa Uyển 20 vạn, bảo cô ta tự xoay sở.

Ngay cả nhà mẹ đẻ, Hứa Uyển giờ cũng không dám quay về nữa.

Sau chuyện đó, cuộc sống thai kỳ của tôi cuối cùng cũng trở lại bình yên.

Nhưng nhà hàng của Hứa Hạo lại bị ảnh hưởng nghiêm trọng vì trước đó chị ta từng cố tình tố cáo sai, nói rằng quán mất vệ sinh khiến khách ngộ độc.

Dù sau này được xác minh là vu khống, nhưng danh tiếng vẫn bị ảnh hưởng đáng kể.

Khoảng thời gian ấy, Hứa Hạo bận đến mức đầu bù tóc rối.

Một mặt phải lo xử lý đống rối ren ở nhà hàng, một mặt lại phải lo lắng cho tôi ở nhà.

Anh gầy đi thấy rõ từng ngày.

Tôi nhìn mà xót ruột, nhưng cũng chẳng giúp được gì.

Điều duy nhất tôi có thể làm, là giữ gìn sức khỏe thật tốt, để anh không còn phải lo lắng thêm về tôi.

Mẹ tôi ở lại chăm tôi suốt, cho đến khi bụng tôi lớn, đi lại bắt đầu khó khăn, bà mới chịu về.

Trước khi đi, bà nắm chặt tay Hứa Hạo, dặn dò mãi không thôi:

“Tiểu Hạo, mẹ giao Thư Di và cháu ngoại cho con đó. Con là đứa tốt, mẹ tin con.”

Hứa Hạo mắt đỏ hoe, gật đầu mạnh:

“Mẹ yên tâm.”

Tiễn mẹ xong, trong nhà lại chỉ còn tôi và Hứa Hạo.

Anh thuê một cô y tá chăm mẹ và bé (còn gọi là “người ở cữ”) chuyên nghiệp tới làm quen môi trường từ sớm.

Cô tên Tôn, tay chân nhanh nhẹn, tính cách hòa đồng, nấu ăn thì khỏi phải chê.

Nhờ sự chăm sóc chu đáo của cô Tôn, tôi ngày càng khỏe mạnh, trắng trẻo mũm mĩm.

Bé con trong bụng cũng rất ngoan — mỗi lần khám thai đều hoàn toàn bình thường.

Thời gian dần trôi, bụng tôi càng ngày càng lớn, còn bóng đen trong lòng cũng dần dần tan biến.

Thi thoảng, tôi vẫn nghe được đôi ba câu chuyện về Hứa Uyển qua mẹ chồng.

Cuối cùng, cô ta cũng đã ly hôn với Chu Minh.

Để trả nợ, cô ta bán căn nhà duy nhất, dắt theo Chu Tâm Nghiên đi thuê một căn phòng trọ nhỏ hẹp.

Cô ta xin làm thu ngân cho một siêu thị, sáng sớm đi làm, tối khuya mới về, cuộc sống cực kỳ vất vả.

Tâm Nghiên cũng phải chuyển sang học ở một trường dành cho con em lao động nhập cư.

Mỗi khi mẹ chồng nhắc tới, bà lại thở dài, mắt hoe đỏ.

Tôi biết bà vẫn thương con gái, nhưng từ đầu đến cuối không dám mở miệng xin tôi giúp.

Vì bà biết, vết nứt đó… không còn vá lại được nữa.

Hứa Hạo cũng chưa từng nhắc đến tên Hứa Uyển thêm lần nào, như thể cái tên ấy đã bị xóa khỏi cuộc đời anh.

Tôi hiểu — Không phải anh không đau, mà là anh chọn đặt tôi và con lên hàng đầu.

Có những vết thương, một khi đã gây ra, sẽ mãi mãi không thể lành.

Có những mối quan hệ ruột thịt, một khi bị giẫm đạp, sẽ không bao giờ quay lại được như xưa.

Một tuần trước ngày dự sinh, tôi bị vỡ ối.

Khi ấy, Hứa Hạo đang họp ở nhà hàng, vừa nghe điện thoại từ cô Tôn là hồn vía bay hết.

Anh chạy xe như bay đến bệnh viện, vượt đèn đỏ liên tục, lao thẳng vào phòng sinh.

Lúc xông vào, tóc tai rối tung như tổ quạ, áo sơ mi thì cài sai cúc, trông cực kỳ thảm.

Thấy tôi nằm trên giường bệnh, đau đến mức mồ hôi vã ra như tắm, mắt anh đỏ hoe:

“Vợ à, đừng sợ, anh ở đây!”

Anh nắm chặt tay tôi, tay ướt đẫm mồ hôi.

Từng cơn đau kéo đến, tôi gần như ngất lịm.

Cảm giác như toàn bộ sức lực bị rút cạn.

“Em không đẻ nữa đâu… không đẻ nữa…”

Tôi khóc nấc.

“Được được được, không đẻ nữa, không đẻ nữa, vợ anh giỏi nhất… cố thêm chút nữa thôi, sắp xong rồi…”

Anh vừa lau mồ hôi, vừa luống cuống dỗ dành.

Bác sĩ và y tá đứng cạnh nhìn hai vợ chồng mà phì cười.

Sau hơn mười tiếng vật vã trong phòng sinh, tôi đã dồn hết sức lực cuối cùng để sinh ra một bé trai nặng 3,6kg.

Khoảnh khắc con được bế ra ngoài, tôi nghe thấy tiếng Hứa Hạo bật khóc:

“Oa——”

Anh khóc còn to hơn cả con.

Tôi mệt đến mức không còn sức để mở mắt, nhưng trong lòng lại như có tảng đá lớn rơi xuống đất.

Con trai tôi, cuối cùng cũng bình an đến với thế giới này.

Tôi xuất viện về nhà, bắt đầu thời gian ở cữ.

Mẹ chồng cũng từ quê lên, cùng cô Tôn chăm sóc tôi.

Bà nhìn cháu nội bé xíu nằm trong tã bông, thích mê mẩn, cả ngày ôm chặt không rời.

Với tôi, bà cũng tỏ ra dè dặt và cố gắng lấy lòng.

Tôi hiểu — bà đang chuộc lỗi thay cho Hứa Uyển.

Tôi không từ chối tấm lòng đó.

Dù gì, bà cũng là bà nội của con tôi.

Tôi không muốn thù oán giữa thế hệ trước ảnh hưởng đến đứa trẻ.

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)