Chương 6 - Ly Hôn Không Ngờ Đến

🔥 Mời bạn theo dõi page Hoa Rơi Bên Mộng để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

Tôi sớm đã đoán được sau khi xé rách mặt ngày hôm qua anh ta nhất định sẽ đi thu mua cổ phần từ người khác.

Nhưng anh ta không ngờ rằng, ông nội Chu đã trao 30% cổ phần của mình cho Chu Văn Diễn, cộng thêm 10% của tôi.

Cổ phần trong tay Chu Văn Diễn giờ đã vượt qua Chu Thời Thần.

Chu Thời Thần bắt đầu hoảng loạn, muốn vùng vẫy lần cuối.

Dù Chu Văn Diễn trở thành người thừa kế, anh ta vẫn có thể lập thế trận khiến đối phương chỉ là bù nhìn không thực quyền.

Nhưng tôi sao có thể để anh ta đắc ý?

Tôi đem bản báo cáo dự án hợp tác với nhà họ Phí đưa ra cho mọi người xem.

“Chu Thời Thần, anh tự xem đi — chính anh đã gây ra tổn thất gì cho Chu thị!”

Trong báo cáo thể hiện rõ ràng, do đánh giá sơ bộ không đầy đủ từ trước, dự án vốn đã lỗ lại càng thua lỗ trầm trọng hơn vì ba điểm lợi nhuận bị Chu Thời Thần nhường đi, gây ra tổn thất gần cả chục tỷ.

“Chu Thời Thần, nếu không phải tôi chặn đứng dự án đó, thì số tiền lỗ lên đến hàng chục tỷ kia, anh định giải thích với công ty thế nào?

Theo như tôi được biết, lúc đó vì chuyện cá nhân, anh còn chưa hoàn tất việc thẩm định dự án với nhà họ Phí!

Vì vậy, thay mặt hội đồng quản trị, tôi quyết định miễn nhiệm chức vụ của anh.”

Chu Thời Thần không ngờ rằng, ngay từ khi tôi bắt đầu đập tiệm hoa của Tô Noãn Noãn, tôi đã bày ra cái bẫy này cho anh ta rồi.

Nếu anh ta giữ được bình tĩnh, chịu họp xong với bên nhà họ Phí thì sẽ phát hiện lỗ hổng trong dự án.

Nhưng đáng tiếc, trong lòng anh ta, Tô Noãn Noãn quan trọng hơn.

Kết quả cuối cùng không ngoài dự đoán — Chu Văn Diễn toàn thắng.

Chu Thời Thần ngồi phịch xuống ghế, sắc mặt xám ngoét như tro tàn.

Từ giờ phút này, anh ta bị hoàn toàn loại khỏi tập đoàn Chu thị.

Ông nội Chu điều anh ta về một công ty con nhỏ xíu thuộc Chu thị.

Với tình hình hiện tại cho dù anh ta muốn quay lại trung tâm quyền lực của Chu thị,

e là phải phấn đấu thêm mấy chục năm nữa.

Đến lúc đó, Chu Văn Diễn đã sớm nắm chắc quyền kiểm soát Chu thị trong tay rồi.

Những kẻ từng bợ đỡ anh ta ngày trước, giờ đây đều vội vàng phủi sạch quan hệ.

Chỉ sau một đêm, từ người thừa kế nhà họ Chu, anh ta trở thành kẻ bị ruồng bỏ.

Trước kia, bên cạnh anh ta có tôi.

Tôi dùng danh nghĩa của nhà họ Hứa để tăng giá trị cho anh, chạy dự án, kéo vốn đầu tư.

Nhưng giờ đây, bên cạnh anh ta chỉ còn một cô gái ngoan ngoãn… với cái bụng bầu ngày càng lớn.

Chu Thời Thần vô cùng hối hận, ngày nào cũng canh trước cửa nhà tôi, mong tôi hồi tâm chuyển ý.

Nhưng gần đây tôi bận rộn với việc hợp tác dự án cùng Chu thị, ngày nào cũng về rất muộn.

Kể từ khi tôi lựa chọn đứng về phía Chu Văn Diễn, chúng tôi đã hoàn toàn gắn chặt vận mệnh với nhau.

Ba mẹ tôi từng hỏi tôi: “Tri Hạ, con đã chọn sai một lần rồi, lần này vẫn muốn gắn bó với người nhà họ Chu sao?”

Tôi nhìn ba mẹ đầy lo lắng trước mặt, khuyên nhủ họ: “Ba mẹ đừng lo. Con và Chu Văn Diễn đã ký hợp đồng tiền hôn nhân.

Chỉ cần anh ấy ngoại tình, anh ấy sẽ ra đi tay trắng.”

Hơn nữa, hợp tác với nhà họ Chu, trăm lợi mà không một hại.

Vừa có thể trả thù Chu Thời Thần, lại còn giúp nhà họ Hứa thăng tiến.

Hôm ấy, tôi vừa bước ra cửa thì bị Chu Thời Thần chặn lại.

“Tri Hạ!” – giọng anh ta khàn đục, mang theo chút van nài khó nhận thấy.

Tôi quay đầu nhìn, đôi mắt anh ta đỏ ngầu, khuôn mặt mệt mỏi, bộ vest vốn luôn thẳng thớm giờ đầy nếp nhăn.

“Tri Hạ, anh biết anh sai rồi. Em có thể tha thứ cho anh không?”

Anh ta vươn tay ra, định chạm vào tôi, nhưng một bàn tay phía sau đã ngăn lại.

“Chu Thời Thần, Tri Hạ bây giờ là vị hôn thê của tôi. Mong anh tự trọng.”

Chu Văn Diễn bước tới, che chắn tôi phía sau, đối đầu trực diện với Chu Thời Thần.

Chu Thời Thần thấy anh ấy bước ra từ nhà tôi, mặt liền sầm lại.

Giọng run run: “Hai người… hai người thật sự… Hứa Tri Hạ, chẳng lẽ em và Chu Văn Diễn đã thông đồng với nhau từ trước rồi sao?!”

Chu Văn Diễn nhướng mày, ánh mắt lạnh lùng: “Nói chuyện cho sạch sẽ một chút! Người trong lòng dơ bẩn, nhìn đâu cũng thấy bẩn.

Ngoại tình là anh!

Tôi chỉ là thầm yêu Tri Hạ nhiều năm, chỉ tiếc trước đây trong mắt cô ấy chỉ có anh.

Giờ anh nhầm ngọc quý thành đá sỏi, hối hận rồi à? Muộn rồi!”

Chu Thời Thần không nhịn được nữa, vung tay đấm về phía Chu Văn Diễn.

Hai người giằng co, nhưng hoàn toàn là màn “đơn phương hành hung” từ phía Chu Văn Diễn.

Chu Thời Thần bị đánh cho bầm dập, khuôn mặt chẳng khác gì đầu heo.

Đánh xong, Chu Văn Diễn còn mỉa mai thêm một câu: “Chu Thời Thần, anh thích bị đánh lắm đúng không?”

Chu Thời Thần ngồi bệt dưới đất, bộ vest lấm lem bụi bẩn, hoàn toàn không còn dáng vẻ cao quý ngày nào.

Anh ta không để ý đến Chu Văn Diễn, chỉ nhìn tôi chằm chằm.

“Tri Hạ, anh đau lắm…”

Chu Văn Diễn nghe vậy thì nổi giận, định tiến lên đá thêm cú nữa, nhưng tôi giơ tay ngăn lại.

Tôi chậm rãi bước về phía Chu Thời Thần, cúi đầu nhìn xuống anh ta.

“Chu Thời Thần, anh nói anh hối hận rồi.

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)