Chương 5 - Ly Hôn Không Ngờ Đến

🔥 Mời bạn theo dõi page Hoa Rơi Bên Mộng để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

“Tôi, Hứa Tri Hạ, không phải là bãi rác, rác gì cũng thu gom.”

Anh ta như bị tôi chọc tức đến nghẹt thở, mặt đỏ bừng, nhưng vẫn nhẫn nhịn tiếp tục nói:

“Tri Hạ, tình cảm bao nhiêu năm nay, em nói bỏ là bỏ sao?”

Anh ta còn mặt mũi nhắc đến chuyện xưa — đúng là ghê tởm.

Tôi nhìn thẳng vào mắt anh ta, chậm rãi nói từng chữ một: “Tôi đã cho anh cơ hội rồi, Chu Thời Thần, nhưng anh không biết trân trọng.”

Tối hôm đó, khi lần đầu tiên phát hiện anh ta ngoại tình, tôi cả đêm không ngủ.

Anh ta quỳ dưới đất cầu xin tôi, nói sẽ thay đổi.

Quả thật anh ta có thay đổi — đổi mật khẩu điện thoại thành sinh nhật của Tô Noãn Noãn,

đổi hình nền thành bó hoa mà cô ta yêu thích nhất.

Đổi luôn người trong tim — từ tôi sang cô ta.

Nghĩ đến đây, lòng tôi dâng lên một trận chua xót.

Chu Thời Thần như nhớ ra điều gì, lập tức lấy lại vẻ bình tĩnh: “Tri Hạ, giấy ly hôn của chúng ta còn chưa làm xong, anh sẽ bảo người rút hồ sơ lại, em vẫn là…”

“Tri Hạ, giấy ly hôn của em đây.”

Một giọng nói cắt ngang lời anh ta.

Chu Văn Diễn bước tới, đưa cho anh ta tờ giấy ly hôn thuộc về Chu Thời Thần.

Giọng nói nhẹ nhàng: “Chu Thời Thần, đây là giấy ly hôn của anh, nhớ giữ kỹ nhé.”

Chu Thời Thần sa sầm mặt: “Không phải cậu đã bị đuổi ra nước ngoài rồi sao? Sao còn dám quay về?”

Chu Văn Diễn khẽ cười khẩy, không đáp.

Chu Thời Thần quay đầu nhìn tôi, giận dữ gầm lên: “Hứa Tri Hạ, em và Chu Văn Diễn cấu kết lừa anh?”

Tôi cười nhẹ một tiếng: “Chu Thời Thần, từ nay về sau, anh tự do rồi.”

Nói xong, tôi không thèm để ý ánh mắt của anh ta, xoay người bước ra cửa.

Chu Văn Diễn thấy anh ta không nhận lấy giấy ly hôn, liền ném thẳng vào người anh ta,

rồi theo sau tôi rời đi.

Phòng tiệc rộng lớn, lặng ngắt như tờ.

Lần này, người bị bỏ lại… là Chu Thời Thần.

Tôi bước ra khỏi cánh cổng lớn, làn gió se lạnh lướt qua mang theo chút thanh tỉnh.

Chu Văn Diễn lịch thiệp bước tới trước xe, mở cửa ghế phụ.

Tôi cúi người ngồi vào trong, anh ta vòng qua ngồi vào ghế lái.

Xe khởi động, cảnh vật bên ngoài cứ thế lùi dần phía sau, còn tôi — đang tiến về phía trước.

Tựa người vào lưng ghế, tôi thở dài một hơi thật sâu.

Xe dừng lại ở ngã tư, đèn đỏ bật sáng.

Chu Văn Diễn mở nắp chai nước, đưa cho tôi.

Tôi nhận lấy, uống một ngụm.

Khóe môi Chu Văn Diễn khẽ nhếch lên: “Hôm nay vất vả rồi, hợp tác vui vẻ.”

Tôi gật đầu: “Hợp tác vui vẻ.”

Hôm Chu Thời Thần tát tôi một cái, tôi đã liên lạc với Chu Văn Diễn.

Năm đó, tuy anh bị mất quyền thừa kế, buộc phải ra nước ngoài, nhưng anh đã phát triển công ty ở đó ngày càng lớn mạnh — những điều này, một kẻ mải mê chìm trong ôn nhu như Chu Thời Thần hoàn toàn không hay biết.

Chu Văn Diễn tiễn tôi đến trước cửa nhà: “Chu Thời Thần sẽ không dễ dàng ngồi chờ chết đâu.”

Tôi khẽ cong môi cười: “Ngày xưa tôi có thể nâng anh ta lên, thì giờ cũng có thể kéo anh ta xuống.”

“Cuộc họp hội đồng ngày mai, đừng đến muộn.”

Hôm sau, trong phòng họp lớn nhất của tập đoàn Chu thị, bầu không khí căng thẳng đến mức có thể nhỏ ra nước.

Hai bên bàn họp dài, các cổ đông và giám đốc ngồi chật kín, sắc mặt ai nấy khác nhau.

Tôi đẩy cửa bước vào, liền nhìn thấy Chu Thời Thần ngồi ở ghế chủ tọa, sắc mặt bình tĩnh.

Những năm qua Chu Thời Thần đã lôi kéo được không ít cấp cao trong Chu thị.

Vì ngày hôm nay, anh ta gần như đem toàn bộ tài sản ra đánh cược.

Anh ta không tiếc tiền mua vào điên cuồng các cổ phần lẻ trên thị trường với mức giá cao hơn thị giá.

Chu Văn Diễn theo sát sau tôi, bộ vest đen cắt may gọn gàng tôn lên vẻ điềm tĩnh, sâu sắc.

Chu Thời Thần nhìn thấy chúng tôi đứng cạnh nhau, đồng tử co rút mạnh.

Anh ta bật cười lạnh: “Chu Văn Diễn, mượn sức đàn bà để trèo lên, cảm giác thế nào? Tôi thật xem thường cậu rồi.”

Chu Văn Diễn không giận, chỉ nhàn nhạt đáp: “Tôi chỉ biết, đánh chó khi rơi xuống nước… cảm giác sảng khoái.”

Thấy cả hai sắp cãi nhau nữa rồi, ông nội Chu ngồi ở ghế chủ tọa ho khẽ một tiếng,

hai người mới chịu dừng lại.

Cuộc họp cổ đông chính thức bắt đầu.

Ngay lúc ông nội Chu chuẩn bị tuyên bố Chu Văn Diễn trở thành người thừa kế Chu thị,

Chu Thời Thần đứng lên phản đối: “Ông nội, theo quy định của Chu thị, người nắm giữ lượng cổ phần lớn nhất có quyền phản đối quyết định của ông.”

Anh ta ra hiệu cho trợ lý phía sau, đưa ra giấy chứng nhận sở hữu cổ phần.

Trước đó, anh ta nắm giữ 25% cổ phần, cộng thêm phần của người nhà và cổ đông nhỏ lẻ khác, giờ trong tay đã có 40%.

Ông nội Chu không phản bác, chỉ đưa cho anh ta xem cổ phần của Chu Văn Diễn.

Anh ta liếc qua sắc mặt lập tức đại biến.

“Sao… sao hắn lại có nhiều cổ phần như vậy! Rõ ràng là…”

Khóe mắt anh ta liếc thấy tôi đứng bên, lập tức nghiến răng ken két: “Hứa Tri Hạ! Em phản bội tôi!”

Tôi khẽ lắc đầu: “Chu Thời Thần, mới vậy đã chịu không nổi sao?”

Tôi ngắm nhìn bộ dạng giận dữ của anh ta, nhìn gương mặt vốn luôn lạnh lùng nay đã rạn nứt.

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)