Chương 7 - Lý Do Chưa Ký
Công việc trong xưởng cực kỳ vất vả, mỗi ngày phải làm hơn chục tiếng. Làm thêm đến nửa đêm là chuyện bình thường.
Bàn tay chị bị kim máy khâu đâm thủng nhiều lần, để lại chi chít sẹo.
Nhiều hôm tan ca muộn không còn xe buýt, chị một mình đi bộ cả chục cây số về nhà. Đến nơi, quần áo dính đầy bùn đất.
Nhưng dù có mệt mỏi đến đâu, sáng hôm sau chị vẫn dậy sớm nấu bữa sáng cho tôi, tối về còn kiểm tra bài vở, dạy tôi những chỗ tôi không hiểu.
Những năm đó, chị nhịn ăn nhịn mặc, hầu như toàn bộ lương đều dùng cho tôi. Còn chị thì chưa bao giờ mua nổi một bộ đồ mới.
Tôi cũng không phụ lòng chị. Từ tiểu học đến hết cấp ba, thành tích học tập của tôi luôn nằm trong top đầu.
Đến ngày nhận kết quả thi đại học, tôi cầm tờ giấy báo trúng tuyển, chạy như bay đến chỗ chị đang làm.
Khi tôi nói với chị: “Chị ơi! Em đậu đại học danh tiếng ở thành phố S rồi!”
Chị khóc nức nở vì vui sướng.
Ra trường, với bảng thành tích tốt, tôi nhanh chóng xin được việc ở một công ty có mức lương ổn định.
Điều khiến tôi hạnh phúc hơn cả là không lâu sau đó, chị tôi cũng gặp được người yêu thương chị — sau này là anh rể của tôi.
Anh là người chị quen được ở tiệm sách thị trấn. Tính cách hiền lành, tử tế. Khi biết về quá khứ của chị, anh không hề chê bai, ngược lại càng thương chị nhiều hơn.
Tôi từng nghĩ, cuối cùng chúng tôi cũng thoát khỏi những ngày tháng đen tối, tương lai từ đây sẽ tươi sáng.
Chị và anh rể dự định tổ chức đám cưới vào cuối năm. Tôi thì nỗ lực cày cuốc ở công ty, dự định sau đám cưới sẽ góp tiền mua một căn nhà nhỏ cho họ, để hai người có thể sống an yên.
Nhưng rồi… số phận lại một lần nữa trêu ngươi chúng tôi.
Chương 8
Hôm đó, chị bảo sẽ đi phỏng vấn ở Tập đoàn Thịnh Hồng.
Chị luôn muốn tìm một công việc ổn định hơn, để chuẩn bị cho tương lai.
Trước khi ra cửa, chị còn cười rạng rỡ:
“Tinh Tinh, chờ chị đậu phỏng vấn, tối mình đi ăn lẩu nhé!”
Nhưng tôi đợi đến tối… vẫn không thấy chị về.
Gọi điện — không nghe máy.
Nhắn tin — không trả lời.
Tôi bắt đầu lo sợ. Tôi báo cảnh sát. Họ điều tra và trích xuất camera.
Hình ảnh cho thấy, khoảng 10 giờ sáng, chị bước vào trụ sở Tập đoàn Thịnh Hồng, rồi… không bao giờ bước ra nữa.
Cảnh sát lục tung tòa nhà, nhưng không tìm thấy chị. Cuối cùng, họ xếp vụ việc thành “mất tích”.
Từ lúc đó, tôi như phát điên. Tôi lang thang khắp nơi tìm chị.
Ngày nào tôi cũng đứng trước cửa Tập đoàn Thịnh Hồng, chỉ mong có chút manh mối.
Tôi in hàng nghìn tờ rơi tìm người, dán khắp ngõ ngách thành phố S.
Tôi đã tìm suốt một năm, cho đến một ngày, tôi vô tình thấy một bài phốt Tập đoàn Thịnh Hồng lan truyền trên mạng.
Bài viết nói rằng, con trai ông chủ — Lý Hồng Hạo — là một kẻ biến thái, tính tình cực đoan, thường xuyên quấy rối nhân viên nữ, từng dính tiền án nhưng nhờ gia thế giàu có nên luôn thoát tội.
Lúc nhìn thấy cái tên “Lý Hồng Hạo”, tim tôi chợt thắt lại.
Tôi nhớ rằng trước khi mất tích, chị có nói buổi phỏng vấn hôm đó là do một người bạn giới thiệu. Nhưng sau này… tôi không liên lạc được với người đó nữa.
Tôi lần theo thông tin trong bài viết, tìm được một nữ nhân viên từng làm ở Thịnh Hồng.
Lúc đầu, chị ấy không muốn nói gì. Chị chỉ bảo:
“Lý Hồng Hạo không phải người dễ động vào đâu. Em tốt nhất đừng điều tra nữa, kẻo rước họa vào thân.”
Tôi quỳ sụp xuống trước mặt chị ấy, khóc nghẹn ngào:
“Chị ơi… chị em mất tích đã một năm rồi. Em chỉ muốn biết sự thật. Xin chị nói cho em biết tất cả những gì chị biết…”